Chương 1519
Lợi nhuận của mỗi người là một trăm đồng, tổng khoảng tám triệu.
Đối với nhà họ Phương, tám triệu này quả thực là số tiền nhỏ nhặt, chẳng đáng là bao.
Nhưng đối với nhà họ Cát, đây chính là một số tiền lớn.
Hơn nữa, trong một trường học đâu phải chỉ có một ngàn người đâu?
Người lao động trong lĩnh vực này cũng rất nhiều, nếu tính hết xuống thì lợi nhuận chắc cũng mấy chục triệu rồi đúng không?
Với khoản lãi hàng chục triệu, chẳng trách ông Cát nóng lòng nóng ruột.
Đối với một doanh nghiệp quy mô vừa, một đơn hàng có thể lãi hàng chục triệu, đã là vô cùng tốt rồi.
Thảo nào mà nhiều người muốn giật lấy một miếng bánh trường học này, thật là hậu hĩnh!
Đối với những công ty lớn như nhà họ Phương, chỉ cần họ sẵn sàng nói chuyện thì về cơ bản là xong xuôi rồi, nghiệp vụ này chính là của người đó.
Ai bảo nhà họ Phương đóng thuế nhà giàu làm gì?
Không nhanh chóng đoạt lấy thì sao đoạt được?
Nhà họ Phương chắc chắn không coi trọng khoản lợi nhuận vụn vặt này, chuyển nó cho ông Cát, ở giữa kiếm chênh lệch cũng được.
Nghĩ đến đây, Dư Khiết lộ ra vẻ không hài lòng và nói: “Mẹ, con chỉ là luật sư, không phải người điều hành doanh nghiệp. Con không có giao tình gì với ông chủ Phương.”
“Nhưng cháu là người bên cạnh Tổng giám đốc Mặc, chỉ cần cháu mở miệng, nhà họ Phương sẽ không thể không nể mặt cháu.” Ông Cát cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Tiểu Khiết, chú biết cháu là một đứa nhỏ có chừng mực. Chú làm việc chăm chỉ để kiếm tiền như vậy, không phải vì các người sao? Cháu và Tiểu Quân đều là con của mẹ cháu, bỏ chú qua một bên, các người luôn là chị em ruột thịt, dù chưa bao giờ nuôi nấng cháu nhưng chú sẵn sàng coi cháu như con gái ruột của mình. Trong tương lai, chú và mẹ cháu rời đi, tài sản này không phải là để lại cho các người sao?”
“Cảm ơn, nhưng tôi mà không cần.” Dư Khiết cười nhẹ: “Mặc dù bây giờ tôi không kiếm được nhiều như các người, nhưng tôi vẫn không có vấn đề gì về cơm ăn áo mặc. Tổng giám đốc Mặc là người tốt bụng, sẽ không đối xử tệ với người của anh ấy, chỉ cần tôi không mắc sai lầm, tôi vẫn có thể tiếp tục làm việc. Bây giờ công ty trả cho tôi năm khoản bảo hiểm và hai khoản tiền lương, tôi có thể tiết kiệm được một khoản tiền hàng tháng, sau này về hưu còn có một số tiền nhất định. Dù không có tài sản của chú, tôi vẫn có thể sống bình thường, vậy nên đừng chia gia sản cho tôi, cứ cho một mình Cát Tiểu Quân là được rồi.”
Chứng kiến sự từ chối dứt khoát của Dư Khiết, sắc mặt của ông Cát và bà Cát trở nên rất khó coi.
“Tiểu Khiết, con vẫn còn oán trách mẹ về việc ly hôn với bố con hay sao?” Bà Cát cầm khăn giấy lên, lau khóe mắt và nói: “Mẹ đã làm tròn bổn phận của một người mẹ với con rồi! Mẹ và bố con nhìn nhau cũng thấy chán ghét, nhưng không ai thèm quan tâm đến, cứ để như vậy, cũng không ly hôn với bố con, tất cả không phải là do con sao? Nếu lúc trước mẹ ly hôn sớm với bố con, con có thi đậu đại học không chứ? Tại sao con không thể thông cảm cho mẹ vậy hả? Chẳng lẽ là do mẹ sinh con ra nên mẹ phải chịu sự lạnh nhạt cả đời sao? Dư Khiết, mẹ hỏi con, mẹ có nợ con cái gì không? Mẹ sinh con ra, nuôi nấng con đến khi con mười tám tuổi, mẹ không nợ con bất cứ điều gì!”
Dư Khiết cụp mắt xuống: “Đúng vậy, mẹ cũng nói rồi đó, mẹ không nợ con cái gì cả.”
Đúng vậy, nghiêm túc mà nói, chính xác là không có nợ.
Bọn họ quả thật đã hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, mặc dù không quan tâm hỏi han xem sau khi cô ấy được nhận vào đại học thì thế nào, nhưng ít nhất cũng nuôi mình trưởng thành.
Mình nên biết ơn mới phải.
Nhưng mà, biết ơn không có nghĩa là làm những điều trái với lương tâm.