Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1855

Kiếp sau cháu sẽ gặp chú sớm hơn, chú cũng thích cháu một chút, được không?

Dư Khiết đưa bản báo cáo tình trạng của Lý Tư đến trước mặt của Mặc Tử Hân: “Đây là bản báo cáo phân tích vừa được bệnh biện gửi tới. Lý Tư giờ đã rơi vào ảo giác do chính mình tạo ra, không thể tỉnh lại được.”

Nói cách khác, bây giờ Lý Tư thật sự là bị điên rồi.

Đôi mắt màu xanh nhạt của Mặc Tử Hân lóe lên một tia u ám.

Đây là kết quả của việc anh ta buông lơi.

Có lẽ cũng là kết quả tốt nhất.

Anh ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn với huấn luyện viên Lý.

Nhưng anh ta thực sự không có cách nào, anh thực sự đã cố gắng hết sức rồi.

Lý Tư biến thành bộ dạng như bây giờ có quan hệ trực tiếp với anh ta.

Nhưng mà anh ta không có cách nào đáp lại tình cảm của Lý Tư.

Trong lòng anh ta, thế giới của anh ta sớm đã vì sự cố chấp kia mà trở nên cằn cỗi. Cả đời này không có ý định để cho người phụ nữ khác tiến vào chiếm giữ bên trong.

Anh ta đã cảnh cáo Lý Tư không chỉ một lần, nhưng lời cảnh cáo của anh ta trước giờ vẫn không có tác dụng.

Anh ta chỉ có thể buông lơi.

Mắt nhìn thấy Lý Tư từng bước một đi vào cực sâu không có cơ hội quay đầu lại.

“Tổng giám đốc Mặc.” Dư Khiết nhẹ nhàng mở miệng. “Đây không phải là lỗi của anh, anh không cần phải vì nó mà tự trừng phạt mình.”

Mặc Tử Hân khẽ lắc đầu: “Đây là lỗi của tôi, tôi rõ ràng biết kết quả sẽ như thế này nhưng lại không ra tay ngăn cản. Nếu như lúc đó tôi đưa Lý Tư đi có lẽ đã không đến bước này.”

“Không, cô ấy sẽ bất chấp tất cả để trở lại bên cạnh anh.” Dư Khiết nói: “Tính cách của cô ấy chính là như vậy, bất chấp để đạt được thứ mà cô ấy muốn. Cô ấy đã yêu một người không nên yêu nên mới phải nhận lấy kết quả như vậy.”

“Dư Khiết.” Mặc Tử Hân cúi đầu nhìn Dư Khiết: “Nếu như cô là Lý Tư, cô sẽ làm như thế nào?”

Dư Khiết làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh cũng nói rồi, đó chỉ là nếu như. Tôi không phải là Lý Tư, tôi sẽ không tái diễn theo con đường của Lý Tư. Trên thế giới này, mỗi người đều là một cá thể độc lập, không có người nào có thể bắt chước được hoàn toàn một người khác. Bây giờ Lý Tư cũng coi như là cầu được ước thấy, cô ấy sống ở trong thế giới của mình cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt.”

Dù sao thì trong thế giới mộng ảo hiện tại của Lý Tư, rốt cuộc thì cô ta cũng có thể ở bên cạnh Mặc Tử Hân, thực hiện được giấc mơ cả đời của cô ta.

Mặc Tử Hân cười khổ: “Đúng, cô nghĩ thông suốt hơn tôi, là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Dư Khiết mở miệng hỏi: “Anh còn muốn đi thăm cô ấy không?”

“Không cần đâu.” Mặc Tử Hân nói: “Ứng một khoản từ tài khoản của tôi qua đó để phần đời còn lại của cô ấy được thoải mái hơn một chút.”

“Được.” Dư Khiết gật đầu, xoay người định rời đi thì lại bị kêu lại: “Dư Khiết, hãy trân trọng hạnh phúc của cô.”

Dư Khiết quay đầu lại cười đáp: “Tôi sẽ hạnh phúc thôi, tổng giám đốc Mặc.”

“Đi đi.” Mặc Tử Hân cũng mỉm cười, đôi mắt màu xanh một lần nữa trở nên sinh động.

Dư Khiết giải quyết xong chuyện của Lý Tư, chuyển tiền của Mặc Tử Hân vào tài khoản của Lý Tư trước khi đến gặp Lý Tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK