Chương 2159
Vậy cho nên một lát sau, Mễ Tiểu Anh, Tiểu Cát, Doãn Nhất Nặc cũng đến để giúp đỡ, cùng lao động với người già trong viện phúc lợi.
Có nhiều người hơn, lúc này Minh Hâm mới tự nhiên hơn nhiều, có người khác hỏi cậu ta thì cậu ta cũng nói hai câu.
Đất trồng rau không lớn lắm, lại có nhiều người, vì vậy chỉ trong một lúc đã xong hết toàn bộ công việc.
Doãn Nhất Nặc nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì nóng của Minh Hâm, thuận tay liền ném một nước cho Minh Hâm: “Bắt lấy này!”
Minh Hâm cứ thế mà bắt lấy chai nước, mở ra uống một ngụm, tự nhiên cảm thấy nó ngọt lành đến lạ.
So với nước mà cậu ta từng uống qua thì ngọt hơn nhiều.
Đó là bởi vì đây là nước mà cô Doãn đưa cho sao?
Minh Hâm cảm thấy mình đang cực kì mâu thuẫn.
Rõ ràng cứ phải tự nhủ với bản thân mình là không được có ý nghĩ không phải phép với cô Doãn, nhưng khi đối mặt với cô Doãn rồi thì vẫn không nhịn được mà khiến tim đập nhanh hơn, muốn được đến gần cô ấy hơn bao giờ hết.
Ai, cậu ta thực sự điên rồi.
“Uống được không?” Doãn Nhất Nặc nhìn thấy Minh Hâm đang ôm lấy chai nước kia, hai má thì ửng hồng, mở miệng hỏi: “Có uống quen không?”
“Quen mà! Rất quen là đằng khác!” Minh Hâm lập tức buột miệng nói ra: “Nước mà cô cho tôi uống rất ngon.”
Doãn Nhất Nặc cười ha ha, quay người đi chia nước cho những người khác nữa.
Mỗi người một chai, rất công bằng.
Minh Hâm nhìn thấy Doãn Nhất Nặc đối xử với mình cũng chỉ tự nhiên giống như những người khác, không hề có gì gọi là đặc biệt quan tâm mình cả khiến cho đáy lòng dâng lên một trận ghen tuông.
Quả nhiên trong mắt của cô ấy vẫn không có mình đúng không?
Thật sự là không vui cho lắm.
Sau khi xới đất trồng rau xong, lại giúp viện dưỡng lão thêm những việc khác nữa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, bọn họ chuẩn bị trở về.
Khi rời đi, dù là Tiểu Cát hay Minh Hâm thì đều có chút không nỡ đi.
Mặc dù họ làm việc ở đây, nhưng trước kia hai người chưa từng được trải qua như bây giờ.
Trải qua tháng ngày sớm chiều ở chung với Mễ Tiểu Anh và Doãn Nhất Nặc!
Cái loại trải nghiệm này có bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không mua nổi đâu đó!
Trên đường trở về, Doãn Nhất Nặc hỏi Mễ Tiểu Anh: “Tí nữa chị có đến công ty nữa không?”
Mễ Tiểu Anh còn chưa có trả lời mà lỗ tai của Tiểu Cát đã dựng đứng lên để nghe rồi đây!
Mễ Tiểu Anh suy nghĩ một lát, nói: “Hôm nay thì thôi vậy, để ngày mai rồi đến công ty sau.”
Doãn Nhất Nặc gật đầu: “Vậy cũng được.”
“Mẹ ơi!”
Lúc nghe thấy giọng nói của Trầm Tử An, Trầm Mặc Ca ngây ngẩn cả người.
“Tử An? Sao con lại về đây?”