Chương 953
“Phì!”
Vân Mạc Dung khẽ cười:
“Sao thế? Hôm qua vừa ăn cơm cùng nhau, mà hôm nay đã không nhận ra tôi hay sao?”
Tay chân Nhất Nhiễm luống cuống hẳn lên:
“Tôi, ơ cô…”
“Tôi xin chính thức giới thiệu với anh. Tôi là CFO, đồng thời cũng là Phó Tổng Giám đốc của công ty Danny. Người ban đầu vốn dĩ trao đổi với anh là Phó Giám đốc Nhược Na, những vì có một vài sự vụ bận rộn, cho nên, hạng mục này hiện thời do cô đảm trách. Tôi sẽ là người phụ trách trao đổi với anh về dây chuyền sản xuất hương liệu Ngọc Đan Hương cũng như việc cung cầu sản phẩm.”
Vân Mạc Dung nghịch ngợm cười đùa.
Vân Mạc Dung vươn tay với Nhất Nhiễm tỏ ý muốn bắt tay chào hỏi, Nhất Nhiễm sau khi sửng sốt mất một hồi, phải nhờ đến trợ lý đứng cạnh nhắc nhở mới hoàn hồn, vội vàng bắt lấy tay Vân Mạc Dung, bởi vì kích động nên ngay cả lời nói cũng lộn xộn theo:
“Xin chào, tôi là Nhất Nhiễm… à Kim… à là…”
Vân Mạc Dung thấy anh ta cuống hết cả lên như thế thì có hơi buồn cười, thu tay lại, bảo rằng:
“Tôi biết gia cảnh của anh mà. Xin lỗi, ngày hôm qua lúc anh nhắc đến chuyện của gia đình mình, tôi vẫn chưa nghĩ đến đó là gia tộc của anh. Không ngờ anh lại là một trong những vị khách VIP của công ty Danny chúng tôi đấy.”
“Tôi cũng không ngờ, thế mà lại là cô.”
Thấy thái độ của Vân Mạc Dung rất tự nhiên khi nói chuyện với mình, Nhất Nhiễm như trút được gánh nặng, bộ dạng cũng thả lỏng:
“Nếu là cô, thì tôi cũng nhẹ nhõm hơn.”
“Ồ?”
Vân Mạc Dung bị khơi dậy chút hứng thú:
“Sao lại thế?”
Nhất Nhiễm cứ như đang tự trách, đặt một tệp giấy lên bàn, giọng điệu có phần chán nản:
“Đây là lần đầu tiên tôi đại diện cho gia tộc mình bàn việc làm ăn, tôi thật sợ mình sẽ làm hỏng việc. Thế nên tôi đã chuẩn bị sẵn cả mớ lời thoại giao tiếp để học theo, còn mời cả thầy về dạy nữa chứ. Nếu sớm biết ấy là cô thì tôi đã chẳng cần mất công thế này.”
Vân Mạc Dung cúi đầu nhìn tệp giấy kia. Quả thật có ghi ra những tình huống sẽ phát sinh trong lúc hai bên bàn bạc một cách cực kỳ chi tiết, thậm chí còn ghi ra câu trả lời dự tính.
Nhìn y hệt như xấp đề cương ôn thi thời còn đi học vậy.
Vân Mạc Dung chẳng biết tại làm sao mà thấy anh chàng này cũng đáng yêu quá.
“Thật à? Nói chuyện với tôi là anh sẽ không khẩn trương nữa?”
Khóe mắt của Vân Mạc Dung cũng nhiễm chút ý cười, rất khoan dung với hành vi ăn nói càng ngày càng thả lỏng của Nhất Nhiễm.
“Dù sao thì tôi cũng có muốn nói đâu.”
Mắt Nhất Nhiễm trợn lên một cái, bất đắc dĩ nhìn Vân Mạc Dung:
“Không thôi thì, để bốn người trợ lý này nói chuyện với cô đi, tôi ngồi ở bên cạnh nghe là được. Nói chung là, tôi cũng không biết nói gì hết.”
Bốn vị trợ lý đi theo Nhất Nhiễm trong phút chốc không biết nên làm gì cho phải.
Một người trong nhóm lên tiếng nói với Vân Mạc Dung: