Chương 1264
Lúc này, cuối cùng Chu Mãng đã biết mình không làm được gì, đành phải tỏ vẻ gấp gáp đứng lên: “Cái đó… tôi còn có việc, tôi đi trước đây!”
Nói xong, Chu Mãng chật vật bỏ chạy.
Nghe còn hay hơn đám ca sỹ nổi tiếng hát nhạc live!
“Chu tổng nói tôi hát hay, vậy tôi muốn hỏi Chu tổng. Bài hát này tên là gì?” Cố Hề Hề không thèm khách sáo đặt câu hỏi.
Nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, có không ít khách hàng xung quanh đều bật cười.
Không có bản lĩnh, còn muốn theo đuổi con gái nhà người ta.
Muốn gì chứ?
Vừa nhìn đã biết con gái nhà người ta là người tài năng uyên bác, không có khả năng thì đừng có thể hiện ở trước mặt người ta.
Không có Chu Mãng gây ồn ào ở bên cạnh, mọi người chơi vui vẻ hơn rất nhiều.
Vừa ăn cơm vừa nghe khúc, thật sự rất tuyệt vời.
Ăn cơm xong, mấy người lại đi lang thang một lúc, rồi ra ngoài bờ hồ chờ du thuyền.
Lúc này có rất nhiều người đang xếp hàng, rõ ràng là đều muốn du hồ.
Đáng lẽ mấy người Cổ Hề Hề có thể sử dụng đặc quyền, lấy trước một chiếc thuyền.
Nhưng làm vậy sẽ không có ý nghĩa gì cả.
Mọi người đều bình đẳng như nhau mới thú vị.
Vì vậy không ai trong bọn họ nói đến chuyện dùng đặc quyền riêng, mà từ từ xếp hàng theo dòng người, chờ đến lượt lên thuyền.
Một chiếc thuyền có thể ngồi được hơn ba mươi người.
Vì vậy, ngoại trừ nhóm chín người Cổ Hề Hề ra, còn có một nhóm người cao tuổi khác được hướng dẫn du thuyền.
Lâm Phong kéo Mộc Nhược Na ngồi ở trước mũi thuyền, nhường ghế ngồi ở trong khoang thuyền cho hội người cao tuổi kia.
Đám người Cố Hề Hề đi về phía đuôi thuyền, nhìn từ đấy có thể thấy toàn cảnh rõ nét hơn.
(Bài thơ: Cẩm thành xuân vọng của nhà thơ Trác Anh Anh đời Đường.)
Có người nghe thấy tiếng ngâm của Cố Hề Hề, vẫy tay chào Cố Hề Hề.
Tiểu Vương hạ thấp giọng nói với Cố Hề Hề: “Tôi đoán cô ấy không hiểu cô đang nói gì đâu.”
Lúc này, ánh đèn dọc hai bên bờ sông đều đã sáng đèn, bầu không khí cũng trở nên khác biệt.
Hàng loa được lắp đặt ở hai bên bờ sông vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, còn có một số nhân viên phục vụ mặc trang phục cosplay của nhân viên quán rượu, tiểu nhị, hoán y nữ cùng với hoa khôi thanh lâu, đi dạo trong các cửa hàng dọc theo sông hai bờ sông, giống như là xuyên không đến thời kỳ Minh – Thanh.
Hứng thú của Cố Hề Hề được khơi gợi lên, cô nhìn về phía hoa khôi thanh lâu ở bờ sông phía đối diện, ngẫu hứng đọc một bài thơ: “Theo gió trang điểm xuân cẩm thành, mưa phùn như tơ áp ngọc trần, mang theo thư tình ngắm cảnh đẹp, diễm hoa rượu nồng chúc người nhàn.”
Hai vệ sỹ cũng cười theo: “Bọn họ đều là người dân ở gần đây, làm nhân viên ở đây, chứ không phải là hoa khôi thanh lâu thật, tự nhiên nghe không hiểu.”
Cố Hề Hề thờ ơ nói: “Nghe hiểu hay nghe không hiểu đều không quan trọng, quan trọng là, bọn họ biết chúng ta đang chào bọn họ là được.”