Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1786

Không phải mẹ kế chưa bao giờ nghĩ đến việc cầu xin Dư Khiết.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, bà có địa vị gì và có tư cách gì để đòi hỏi Dư Khiết đây?

Bà không sinh ra cũng như không nuôi nấng Dư Khiết, chưa kể Dư Khiết đã cho họ một số tiền lớn như vậy.

Mẹ kế bưng đĩa hoa quả ra đặt trước mặt Dư Khiết, hơi chật vật nói: “Ở nhà cũng không có mua trái cây gì, đây là do con mang đến đấy, dì đã rửa sạch để con ăn, con đừng để ý.”

Dư Khiết chỉ cười, xem xét căn phòng cũ nát ít nhất cũng có hơn 20 năm tuổi trước mặt.

Những bức tường đã ngả màu vàng và bong tróc, đồ đạc bên trong mang đầy bầu không khí cũ kỹ và mục nát.

Dư Khiết đã thử tính toán chuyện Dư Nhạc.

Nếu cậu muốn phẫu thuật thì buộc phải bán căn phòng này mới có thể bù vào chi phí phẫu thuật.

Cô chỉ muốn xem người bố và mẹ kế sẽ hy sinh đến mức nào cho đứa trẻ này.

Bây giờ nhìn thấy thế này thì cô lại không thể giải thích được mà thả lỏng và thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là chính mình bị bệnh thì liệu bố có sẵn sàng bán nhà để chữa trị cho mình không?

Quên đi, đừng nghĩ về những chuyện giả thuyết này nữa, trên đời này đâu có nếu như.

Bố của Dư Khiết phấn khích không thôi, đề nghị: “Tiểu Khiết à, bố sẽ đi mua rau, trưa nay con ăn cơm ở nhà nhé. Con muốn ăn gì? Bố sẽ làm cho con!”

“Vâng ạ.” Dư Khiết gật đầu: “Cả ngày hôm nay con đều rảnh”.

“Ừ, ừ.” Bố của Dư Khiết vui vẻ xách giỏ rau đi ra ngoài.

Mẹ kế đã đi chợ cùng với bố của Dư Khiết, trong nhà chỉ còn lại hai người Dư Khiết và Dư Nhạc.

Dư Khiết nhìn thấy trên giường Dự Nhạc có một cuốn sách giáo khoa cấp tiểu học liền cầm lên hỏi: “Em đang tự học à?”

“Em vẫn luôn bị ốm và cứ được vài hôm là sẽ phải nhập viện, vì vậy em đã bỏ lỡ rất nhiều tiết học.” Dư Nhạc nhỏ giọng nói: “Nếu em có thể thông minh như chị thì tốt rồi.”

Dư Khiết lại đưa tay sờ lên đỉnh đầu Dư Nhạc: “Không sao đâu, đến lúc em bình phục thì cũng sẽ thông minh như chị.”

“Dạ.” Dư Nhạc vui vẻ đáp.

Dư Khiết dù sao cũng không có chuyện gì làm, vì vậy liền giúp em trai mình làm bài tập.

Hai người cứ thế một người dạy một người nghe, giây phút êm đềm lại càng thêm ấm áp.

Khi bố và mẹ kế của Dư Khiết về thì tình cờ nhìn thấy cảnh này, hai người già đứng ở cửa hai mắt đồng thời đỏ bừng.

Nếu trước giờ đều được như vậy thì tốt biết mấy?

Bữa ăn trưa này bố và mẹ kế của Dư Khiết đã trổ hết tất cả tải năng của mình, từ những món ăn bình thường nấu ở nhà làm ra rất nhiều kiểu cách khác nhau.

Cả bàn đầy thức ăn đều là những món mà Dư Khiết thích ăn nhất.

Dư Nhạc vẫn còn rất yếu, không thể ăn uống bình thường, chỉ có thể ăn những thứ đơn giản dễ tiêu hóa.

Nhưng Dư Nhạc lại ăn rất ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK