Chương 1415
Bọn họ còn nói được gì nữa chứ!
Chờ Cố Hề Hề đi xong, Tiểu A mới đỡ ngăn tủ, lui về sau hai bước, hạ giọng nói: “Vừa nãy tôi thấy cái bình ngã nên tôi mới…”
Tiểu Vương gật đầu loạn xạ: “Tôi biết, tôi biết.”
Hai người lâm vào cảnh xấu hổ đến kì lạ.
Tiểu Vương cũng bất chấp tìm bịch trà tiêu hoá rồi xoay người chạy mất.
Tiêu A muốn kêu cô lại nhưng lại nghĩ, gọi cô lại thì có thể nói được gì nữa?
Tiểu A thở dài, mở ngăn tủ ra tiếp tục tìm kiếm bịch trà tiêu hoá.
Cũng không biết tại sao vừa mới lung lay ngăn tủ một chút thì bịch trà tiêu hoá lập tức rớt từ trong bao ra.
Tiểu A cười khổ, nhặt bịch trà lên đưa Đậu Miêu để cô ấy chuẩn bị.
Anh ấy không dám tìm Tiểu Vương vì sợ cô sẽ thẹn thùng không dám nhìn anh, dẫn đến sai lầm trong công việc.
Tuy rằng, anh ấy cũng không chán ghét cuộc tiếp xúc vừa rồi.
Tới buổi tối, mọi người đều chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì có mấy chiếc xe tới ngoài cửa.
Cố Hề Hề định hỏi thì Tiểu A đã cười nói:
“Tổng giám đốc đến rồi.”
Cố Hề Hề sửng sốt: “Sớm vậy sao?”
Cô còn tưởng rằng, sớm nhất thì ngày mai Doãn Tư Thần tới nhưng không ngờ đêm nay đã có mặt.
Tiểu A mỉm cười không nói gì.
Anh sẽ không nói cho bà chủ biết, tổng giám đốc đã sốt ruột đến đây như thế nào đâu. Công việc hai ngày đã xử lý xong hết trong một ngày nên mới đến đây sớm chút để được gặp bà chủ.
Thân là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc nên việc lớn nhỏ của tổng giám đốc đều phải chăm sóc cho thoả đáng.
Tiểu A thuần phục đi đón Doãn Tư Thần, vài bước trước khi vào cửa đã kể hết sự việc hôm nay báo cáo đơn giản lại rõ ràng.
Doãn Tư Thần thấy sự sắp xếp của Tiểu An rất vừa lòng, mỉm cười gật đầu: “Vất vả cho cậu rồi.”
“Cũng không hẳn là vất vả.” Tiểu A trả lời, sau đó giọng điệu hạ xuống: “Bà chủ hình như có cảm giác đặc biệt với toà nhà đất này.”
Sau đó, Doãn Tư Thần nhướng mày, đáy mắt khó có thể che giấu sự không vui.
Anh ấy biết Hề Hề không thể quên được những ngọt ngào đã trải qua cùng anh.
Anh biết, toà nhà đất này nhất định sẽ làm Hề Hề có cảm giác đặc biệt.
Ba năm, anh chờ đủ rồi.
Anh muốn mang vợ mình về nhà!
Mộc Nhược Na thấy Doãn Tư Thần đến thì lập tức thấy mình là bóng đèn sáng chói nên dứt khoát vẫy tay:
“Mọi người nói chuyện, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Giám đốc Mộc ngủ ngon.” Doãn Tư Thần gật đầu, sau đó quay lại nhìn Cố Hề Hề: “Ở đây thấy quen chứ?”