Chương 1554
Rắn Độc chính là người đàn ông mang theo kính râm tối màu vừa mới rồi.
“Đừng lấy Rắn Độc ra doạ tôi.” Tên lính đánh thuê cường tráng kia lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Tôi không sợ anh ta.”
Mặc Tử Hân hiểu ra, ở đây là có hai đám người.
Xem ra cậu hai nhà họ Khúc mời đến hai đám lính đánh thuê.
“Xem ra đêm nay không thể nói chuyện hiệp nghị trong hoà bình rồi đây.” Mặc Tử Hân ở trong cục diện như vậy, vẫn như cũ không thay đổi khí chất thong dong của anh ta.
Tên lính đánh thuê cường tráng vừa muốn mở miệng, liền thấy một bóng hình từ trong bóng đêm nhào tới hướng anh ta, tốc độ của đối phương quá nhanh, anh ta cũng không có thời gian phản ứng lại, rất nhanh đã bị chế phục ở trên mặt đất.
Một cây kiếm gỗ tinh xảo, nhắm ngay vào huyệt thái dương của anh ta.
“Hiện tại có thể nói chuyện nhẹ nhàng một chút không?” Mặc Tử Hân mỉm cười nói.
Sắc mặt tên đàn ông kia đột nhiên biến đổi, đôi tay giơ lên đỉnh đầu, không còn thái độ kiêu ngạo vừa mới rồi.
“Hôm nay ở nơi này đều bị chúng tôi vây quanh rồi, các người muốn chạy trốn cũng trốn không thoát đâu.” Tên đàn ông hung ác nói: “Cho dù tính anh có người, lại có thể như thế nào chứ? Chúng tôi mang theo đội ngũ ba trăm người đến đây, trong tay mỗi người đều là vũ khí hạng nặng!”
“Trốn sao? Không, tôi chỉ đi.” Mặc Tử Hân mang bao tay trắng lên, từ trong tay người khác nhận lấy một khẩu súng Mỹ siêu nhỏ: “Không ai có thể ngăn lại bước chân của tôi. Nếu không tin, anh có thể nhìn bên kia xem.”
Người đàn ông hướng tầm mắt nhìn theo Mặc Tử Hân, chờ đến khi anh ta nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt thoát cái trở nên tái nhợt, mồ hôi hột trên trán rơi xuống xoạch xoạch.
Chỉ thấy, ở sau bọn họ, có người trực tiếp lái xe tăng qua đây.
Xung quanh xe tăng, toàn bộ là vũ khí hạng nặng đem bọn họ quây quanh lại.
Tên đàn ông này cuối cùng cũng hiểu tại sao người kiêu ngạo như Rắn Độc khi nhìn đến Mặc Tử Hân, lại trở nên túng quẫn, không rên nổi một tiếng liền đi qua.
Vốn dĩ người ta sớm đã có chuẩn bị.
Cậu hai nhà họ Khúc kia ngu ngốc thật biết bẫy người!
Người đàn ông này vô cùng biết điều lui về phía sau một bước: “Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Mặc, xin mời!”
Mặc Tử Hân mỉm cười gật đầu: “Vô cùng cảm tạ anh đã phối hợp.”
Nói xong, Mặc Tử Hân gật đầu với những người khác, một đám người lại lần nữa che chở cho Cố Hề Hề cùng với Mặc Tử Huyên nhanh chóng rút lui.
Những người đó, muốn ngăn cũng không dám ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Tử Hân mang theo người nhanh chóng rời đi khỏi chỗ này.
Ngay lúc này, ông chủ Phương cùng đi theo đến đây từ trong đám người phát hiện bọn họ, khàn giọng nói kêu lên: “Tổng giám đốc, cứu chúng tôi với!”
Xoát xoát xoát, tầm mắt mọi người đều nhìn qua hướng chỗ Mặc Tử Hân.
Những vị khách đó sợ hãi như chim cút nhìn thấy Mặc Tử Hân chuẩn bị đưa người đi, bọn họ đột nhiên lo lắng, liều mạng chạy về hướng Mặc Tử Hân .
Ầm ầm!
Mặt đất dưới chân bọn họ trong nháy mắt toả lên một mảnh đầy bụi bặm, có mấy người ngã xuống mặt đất thét chói tai.
Rắn Độc ở trong đám người cầm lấy một cái loa lớn, la lên một tiếng: “Bật đèn!”