Chương 1887
Ngón tay Đại Nhĩ trở nên bối rối không biết để đâu, nụ cười có chút lúng túng: “Anh nghiêm túc sao?”
“Đương nhiên là nói đùa rồi.” Cảnh Dung nhìn Đại Nhĩ nói.
Đại Nhĩ thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tôi cũng cảm thấy là anh đang nói đùa.”
Nói rồi, Đại Nhĩ mang một đĩa bít tết lên đặt trên bàn cơm nói: “Lúc tôi ở Pháp đã học là bò bít tết kiểu Pháp, anh thử xem hương vị thế nào?”
“Được.” Cảnh Dung thử một miếng, khen ngợi nói: “Tay nghề của cô càng ngày càng tốt rồi.”
“Anh thích là tốt rồi.” Đại Nhĩ ngồi đối diện Cảnh Dung, cười vô cùng xinh đẹp.
“Sắp tới có lẽ tôi sẽ rất bận.” Cảnh Dung làm ra vẻ không để ý nói.
“Vậy sao?” Đại Nhĩ có chút bất ngờ.
“Cô cũng biết đấy, tôi không muốn kế thừa gia sản nên đã tự thành lập công ty của riêng mình. Bây giờ công ty ngày càng lớn nên cũng phải tốn nhiều công sức hơn. Gần đây lại có thêm một khoản đầu tư, tôi và Cảnh Lân đều bận tới phát điên rồi.” Cảnh Dung cố ý làm ra vẻ vô tình nói ra tình hình của công ty: “Cho nên rất bận rộn, có lẽ không có thời gian rảnh để chăm sóc cho cô. Cũng may quan hệ của cô và mẹ tôi tốt như vậy, có chuyện gì thì cứ nói với người trong nhà một tiếng.”
“Tài sản nhà họ Cảnh lớn như vậy, anh nói từ bỏ là từ bỏ sao?” Đại Nhĩ cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
“Tuy rằng tài sản nhà họ Cảnh lớn nhưng phân chia cũng nhiều.” Cảnh Dung không chút để ý nói: “Mấy anh em chúng tôi, chỉ có tôi là thiếu một đứa con. Bên nhà anh cả, cháu trai cháu gái cháu nội cháu ngoại đã có tới mười mấy người, huống hồ còn có anh hai anh ba. Nhiều con như vậy, cho dù bố tôi có chia tài sản theo đầu người thì mỗi người có thể có được bao nhiêu chứ? Tài sản nhà họ Cảnh có lớn đến đâu cũng không chịu nổi sự phân tán như vậy, Cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể giao phần lớn tài sản cho người thừa kế những người khác thì chỉ có thể lấy được chút tiền mặt và tiền hoa hồng thôi. Cô cảm thấy, xác suất giành được quyền thừa kế của tôi là bao nhiêu?”
Sắc mặt Đại Nhĩ thoáng thay đổi.
“Mẹ rôi là vợ kế, vốn dĩ cũng không được chia nhiều tài sản, bố tôi lại là người niệm tình cũ, mấy anh chị của tôi chắc chắn sẽ nhận được không ít hơn tôi. Cho nên cô cảm thấy tôi thật sự thắng nổi sao?” Cảnh Dung lại nói thêm: “Cho nên tôi mới chuyên tâm làm việc của mình, ít nhất thì tôi cũng có công ty của riêng mình, không cần phải tranh giành phân chia với người khác.”
Đại Nhĩ buột miệng nói: “Nhưng mà anh cả anh sinh được một đứa con, ông chủ liền cho một trăm triệu tệ.”
“Cô đúng là biết không ít nhỉ. Lấy được bao nhiêu tiền mà cô cũng biết.” Cảnh Dung cầm lấy giấy ăn khẽ lau khóe miệng.
Đại Nhĩ lập tức có chút hoảng loạn nói: “Là bà chủ nói với tôi, không phải tôi cố ý dò hỏi đâu.”
“Có điều, tài sản tương lai của tôi đều để lại cho con tôi. Đây là tài sản cá nhân của tôi, không ai có thể khoa tay múa chân.” Cảnh Dung lại nói thêm một câu.
“Đúng vậy.” Đại Nhĩ miễn cưỡng cười nói: “Có điều, nếu không có sự ủng hộ của nhà họ Cảnh, dựa vào chính mình thì anh có thể có được bao nhiêu chứ?”
“Có lẽ là hơn hai tỷ.” Cảnh Dung có vẻ do dự nói: “Hình như trên sổ sách là như vậy. Có điều, năm đó lúc làm lễ thành niên, bố tôi cũng cho tôi chút tài sản, trước mắt đều do mẹ tôi xử lý, có lẽ là nhiều hơn đấy, chắc là hơn ba tỷ.”
“Cái gì!” Đại Nhĩ trong nháy mắt sửng sốt: “Sao có thể có nhiều như vậy?”
“Nhiều sao? Đâu có nhiều.” Cảnh Dung làm như không nhìn thấy vẻ sửng sốt của Đại Nhĩ, lại nói tiếp: “Bố tôi còn có hơn một trăm tỷ tệ kìa.”
Đại Nhĩ vừa rồi còn không quan tâm, lúc này lập tức thay đổi thái độ, nhiệt tình hơn rất nhiều: “Không thể nói vậy được. Tài sản của ông chủ toàn là bất động sản, còn tài sản của anh là tài sản cá nhân!”