Chương 1971
Xin lỗi, Ngự Hàm, không phải là anh không tốt, mà là em không tốt. Xuất thân của em quá dơ bẩn, thật sự không xứng với anh.
Là em đã làm anh thất vọng, là em đã làm phu nhân thất vọng!
Vì mẹ, em không thể không làm như vậy!
Mễ Tiểu Anh dùng sức đẩy một cái, nhân lúc Doãn Ngự Hàm sơ ý, lập tức đẩy Doãn Ngự Hàm ra.
Mễ Tiểu Anh nhanh chóng xoay người, không muốn để cho Doãn Ngự Hàm nhìn thấy cảnh chính mình đang khóc, cô liền đưa lưng về phía Doãn Ngự Hàm.
Dưới ánh đèn mờ tối, Doãn Ngự Hàm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của Mễ Tiểu Anh.
“Tiểu Anh, đây không phải sự thật, em không phải là người như vậy. Trước giờ em đều không phải là người có mới nới cũ!” Doãn Ngự Hàm tự tìm nguyên nhân ở trên người mình: “Là bởi vì trong khoảng thời gian này người theo đuổi tôi quá nhiều, cho nên đã khiến em tức giận sao? Tôi sẽ thay đổi, có được không? Tôi thề từ nay về sau ngoại trừ em và Nhất Nặc ra, sau này cũng sẽ không có cô gái nào khác có thể đến gần tôi nữa!”
“Không phải.” Trong lòng Mễ Tiểu Anh càng đau đớn hơn.
Cậu chủ tốt như vậy, cô sao có thể nhẫn tâm làm anh ấy tổn thương?
Là cô không xứng.
“Tiểu Anh, đừng đối xử với tôi như vậy mà.” Viền mắt Doãn Ngự Hàm thoáng chốc đỏ lên, đầu ngón tay đều đang run rẩy: “Tôi thừa nhận tính tình tôi không tốt. Tôi thừa nhận lúc nhỏ tôi đã đối xử tệ với em. Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng có đến nửa phần gần gũi với cô gái nào khác. Tôi vẫn luôn rất rõ ràng, tương lai của tôi chỉ có em. Có phải là khuôn mặt này của tôi đã mang lại quá nhiều sự phiền phức cho em hay không, tôi bây giờ liền hủy nó đi! Chỉ cần tôi hủy khuôn mặt này đi, sẽ không có thêm bất cứ cô gái nào vây đến nữa…”
“Không phải!” Mễ Tiểu Anh gần như đã đứng không nổi nữa.
Nước mắt của Mễ Tiểu Anh đã không còn chịu sự khống chế nữa rồi.
Cô muốn quay đầu lại, ngay lập tức ngay tức khắc ôm lấy Doãn Ngự Hàm!
Nhưng mà cô không thể!
Nếu cô đã lựa chọn rút lui, vậy thì không thể bỏ dở nửa chừng!
Cô không thể!
Không thể…
“Ngự Hàm, anh rất tốt, anh không có bất kỳ vấn đề gì hết.” Mễ Tiểu Anh cắn răng nói: “Là tôi có lỗi với anh. Là tôi đã phụ anh, phụ Nhất Nặc, phụ phu nhân! Là tôi không xứng anh có nghe thấy không?! Cái gì cũng đừng nói nữa! Tôi ngày mai sẽ đến gặp phu nhân xin từ chức!”
Nói xong, Mễ Tiểu Anh cất bước muốn chạy đi.
Doãn Ngự Hàm theo bản năng đi đến chụp tay Mễ Tiểu Anh lại, nhưng lại bị Mễ Tiểu Anh lập tức hất ra.
“Đừng qua đây.” Mễ Tiểu Anh đứng trong bóng đêm u ám, lui từng bước về sau: “Ngự Hàm, anh đáng được có một cô gái tốt hơn, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Tôi đã thay lòng đổi dạ rồi, nghe thấy không? Tôi đã thay lòng đổi dạ rồi! Tôi không yêu anh nữa rồi! Tôi chính là đang nói sự thật! Tôi không muốn làm bạn gái anh nữa! Cho dù anh có đẹp trai hơn, có tiền hơn, có địa vị hơn đi chăng nữa, cũng đều không thể ngăn cản tôi thay lòng đổi dạ! Tôi chính là đa tình như vậy, tôi chính là không biết xấu hổ như vậy, tôi chính là mặt dày như vậy đấy! Tôi không xứng!”
“Tiểu Anh…” Doãn Ngự Hàm cảm thấy chỗ lồng ngực đau đớn như là bị người ta cầm một cây rìu bổ xuống vậy. Trong đầu một mảnh hỗn độn, không còn sự bình tĩnh và cơ trí trước đây nữa.
Anh nhìn Mễ Tiểu Anh từng bước lùi về sau rồi rời đi. Anh muốn đến bắt cô lại, nhưng lại cảm thấy như có một tấm lưới vô hình, đang chia cách bọn họ.
Anh không tin.