Chương 1312
“À à à, cái công ty đó à, vậy em cứ chăm chỉ đi. Yên tâm, nếu không đủ, còn có mấy người bạn bọn anh.” Kiều Kỳ có ý tốt nói: “Hy vọng sớm nhìn thấy em trở thành nữ tổng giám đốc hô phong hoán vũ trên thương trường!”
Mộc Nhược Na bị Kiều Kỳ chọc cười: “Vậy mượn lời chúc của anh.”
Thượng Kha ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Nhược Na và Kiều Kỳ trò chuyện rất vui vẻ, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu, anh khẽ hằng giọng, nói: “Kiều Kỳ, đây là dự án kinh doanh của cả ba chúng ta đấy, cậu cũng phải cho ý kiến gì chứ.”
Kiều Kỳ bật cười.
Thượng Kha thế này, là đang ghen à?
Thôi thôi, anh ta cũng đã chỉ điểm được phần nào rồi.
Nghĩ như vậy, Kiều Kỳ lười biếng nói: “Ý kiến của tôi không khác gì nhiều so với Tư Thần. Nền tảng của công ty game này không tồi, nhưng nhà thiết kế hơi kém. Tôi có quen mấy nhà thiết kế giỏi, đều là người tốt nghiệp từ học viện mỹ thuật, tôi cũng đã xem qua bản thảo của người đó, hình tượng nhân vật và thiết kế vũ khí rất độc đáo. Thượng Kha, nếu cậu có thời gian rảnh, có thể liên hệ với nhà thiết kế đó.”
“Không thành vấn đề.” Thượng Kha gật đầu: “Hiện tại chúng ta thảo luận xem, nên thu mua công ty này thế nào.”
Đến buổi tối, rốt cuộc bọn họ đã đưa ra được phương án cuối cùng, để Doãn Tư Thần ra mặt liên hệ với đối phương.
Cuối cùng bữa cơm này đã kết thúc.
Trở lại khách sạn, Mộc Nhược Na không nhịn được hỏi: “Nếu các anh đều ở thành phố N, tại sao không thảo luận cho xong lúc ở thành phố N, mà phải chờ đến khi tới thành phố B thảo luận lại ?”
“Kế hoạch không theo kịp thay đổi.” Thượng Kha trả lời nói: “Kế hoạch ban đầu của bọn anh là thu mua một công ty game khác, nhưng lúc tới thành phố B mới phát hiện ra, công ty này có tiềm lực lớn hơn, mà giá thu mua thấp hơn, như vậy bọn anh không chỉ bỏ ra cái giá thấp hơn, mà còn thu được nhiều tài nguyên hơn. Với doanh nhân, tối đa hóa lợi ích là chuyện được ưu tiên hàng đầu, vì vậy bọn anh mới tạm thời quyết định tập hợp ở thành phố B, sau đó thảo luận đối sách với nhau, tập trung hỏa lực thu mua công ty game này.”
Chỉ có đám con nhà giàu ăn chơi mới làm vậy.
Là người thừa kế của gia tộc, mỗi một giây của bọn họ đều rất quý giá.
Ngày hôm nay, ba người bọn họ đều thảo luận về vấn đề này.
Mặc dù Mộc Nhược Na không tham dự vào, nhưng cô cũng hiểu, cái gọi là bữa cơm của người có tiền, đều dùng để nói những vấn đề chính, không ai rảnh rỗi đến mức ăn uống vui đùa hưởng thụ cuộc sống.
Thượng Kha không thèm giấu giếm Mộc Nhược Na, anh lấy ra bản kế hoạch thu mua ban đầu ra cho Mộc Nhược Na xem, dùng trường hợp thực tế, tự mình dạy Mộc Nhược Na xem bản thảo kế hoạch thế nào, thảo luận thế nào, và kiểm soát chi phí như thế nào.
Theo cách giải thích dễ hiểu của Thượng Kha, Mộc Nhược Na còn chưa chính thức đi học, lập tức bước vào ngưỡng cửa này, hơn nữa cô nhận ra chuyên ngành này rất thú vị, cô không ghét chuyên ngành này nữa.
Cả kỳ nghỉ hè kết thúc trong quá trình Thượng Kha dạy kèm cho Mộc Nhược Na.
Chờ đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, trường đại học bắt đầu mùa nhập học, Mộc Nhược Na đã không còn là một tân binh non trẻ. Mặc dù cô chưa thể trở thành một doanh nhân có trình độ như Thượng Kha, nhưng cũng đã là nhân viên có trình độ.
Một ngày trước khi trường đại học bắt đầu nhập học, Thượng Kha đưa cho Mộc Nhược Na một tấm thẻ: “Đây là tiền lương trong kỳ nghỉ hè của em, sau này tiền lương của em đều sẽ được chuyển vào chiếc thẻ này.”