Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1605

Đang lúc đội trưởng còn do dự, đối phương lại truyền tin tới, tần suất truyền tin rất cao lại vô cùng chủ động.

“Đối phương nói, đội ngũ của họ là Rắn Độc, bọn họ vừa từ đội ngũ của nhà họ Khúc rút ra.” Người chịu trách nhiệm báo cáo nói rất nhanh: “Bọn họ hỏi chúng ta có phải là đội ngũ đến chi viện cho nhà họ Doãn và nhà họ Mặc hay không?”

Đội trưởng nhất thời nở nụ cười: “Người này có chút thú vị. Nói cho họ biết, chúng ta không có ý định đánh nhau với họ, hai bên đội ngũ tránh nhau mà đi, không ai làm phiền ai.”

“Rõ.”

Cờ hiệu lại được sử dụng, đối phương trả lời rất nhanh, đồng ý với yêu cầu bên này đưa ra.

Vì vậy, hai đoàn người nhanh chóng lướt qua nhau, không ai quấy rầy, gây sự với ai.

Đội viên của Rắn Độc không nhịn được hỏi đội trưởng của mình: “Đối phương thật sự là quân cứu viện của họ sao?”

“Dù có phải hay không thì cũng không phải chuyện mà chúng ta nên quan tâm.” Rắn Độc liếc nhìn đội ngũ đã rời đi kia, nhỏ giọng nói: “Đối phương được trang bị vô cùng kĩ càng, vừa nhìn đã biết không phải những món đồ mà người bình thường có thể có. Dù thân phận của họ có là gì đều không phải người mà chúng ta có thể chống lại được. Tôi có một linh cảm rằng lần này, cậu bảy nhà họ Khúc đã chọc đúng tổ kiến lửa rồi. Mau đi nói với người của chúng ta, đừng gây rắc rối, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này. Tóm lại, chuyện ở đây, càng quên hết sạch càng tốt.”

“Vâng.”

Ở trong mắt người khác, sự cẩn thận của Rắn Độc có lẽ đồng nghĩa với việc anh ta nhát gan.

Nhưng kể từ sau ngày hôm nay, không còn một ai dám cười nhạo sự nhát gan của Rắn Độc nữa.

Bởi vì, đội ngũ của anh ta là đội ngũ duy nhất còn sống sót.

Nhờ vào sự thận trọng, cẩn thận của anh ta nên mọi người mới có thể rút lui an toàn.

Về phần những người còn lại…

Toàn bộ đều xong đời.

Cuộc chiến cuối cùng ở trang viên rốt cuộc cũng bắt đầu.

Lần này, hai bên không hề giữ lại chút hỏa lực nào mà dồn toàn bộ hỏa lực để tấn công đối phương.

Cố Hề Hề vô cùng hiểu chuyện, cô không qua đó để gây thêm phiền toái cho mọi người mà cứ đứng bên cửa sổ như vậy, quan sát hai bên giao tranh, ngọn lửa chiến tranh gần như thiêu rụi cả nửa bầu trời.

Trên bầu trời, sao mai đã sáng dần.

Đậu Miêu đứng sau lưng Cố Hề Hề không nhịn được, tự mình lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng sắp vượt qua được rồi.”

Tiểu Vương và Dư Khiết nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu.

Đúng vậy, cuối cùng cũng chịu đựng được qua đêm nay.

Cả hai bên đều chịu thương vong trong trận chiến này.

Nhưng không một ai dám lùi bước, tất cả bọn họ đều chiến đấu điên cuồng.

Bởi vì họ đều biết một khi họ lùi bước thì toàn quân sẽ tan rã.

Vì thế nên dù cho biết rõ đó là cái chết nhưng vẫn phải tiến về phía trước.

Ở bên ngoài, hai mắt cậu bảy nhà họ Khúc đã đỏ ngầu, anh ta gào thét không ngừng, chỉ huy người dưới xông lên.

Nhưng dù có gào thét thế nào cũng không thể thay đổi kết cục chịu thất bại của hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK