Chương 855
Nguyên Thập Tam đứng bên ngoài hàng rào thép gai, quan sát Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm đang đeo tạ trên lưng chạy vòng trên sân tập.
Có huấn luyện viên hướng dẫn cầm đồng hồ ở bên cạnh, chỉ cần họ chạy chậm lại thì sẽ có người cầm gậy kéo đi.
Lông mày của Nguyên Thập Tam nhếch lên.
“Có sợ không?” Hans đứng bên cạnh Nguyên Thập Tam, nhìn Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu trong sân tập, nói: “Nhìn bọn họ đi, ở bên ngoài là cậu ấm cô chiêu quý tộc, những người thừa kế của nhà tài phiệt, hô mưa gọi gió. Nhưng ở đây, họ chỉ là những thành viên bình thường nhất và phải trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt nhất, sẽ không ai để ý đến thân phận của bọn họ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ phải chịu những hình phạt nặng.”
“Hình phạt nặng nào?” Nguyên Thập Tam hỏi.
“Có thể là chịu đói, lạnh, thức khuya, trong phòng tối chật hẹp, hoặc thậm chí là bị quất, treo ngược người lên, hoặc đơn giản là gãy chân.” Hans trả lời một cách rất bình tĩnh.
“Nguyên Thập Tam không khỏi rùng mình: “Vậy cháu cũng phải giống bọn họ sao?”
“Cô nói xem?” Hans hỏi ngược lại cô bé: “Bây giờ cô cũng có thể lựa chọn từ chối, và đi về giống Cố Hề Hề. Có lẽ, Cố Hề Hề sẽ không làm khó cô quá đâu, sẽ cho cô một khoản tiền, sau đó đưa cô đến một nơi an toàn, để cô sống an yên phần đời còn lại.”
Nguyên Thập Tam rất thông minh, và cô bé lại hỏi: “Cho nên bây giờ tôi phải đối mặt với sự lựa chọn, một là trở thành một người bình thường, dù an toàn nhưng sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp cận bọn họ. Hai là con đường đầy chông gai hiểm trở, nhưng nếu tôi thành công, tôi có thể có cơ hội báo đáp ơn nghĩa này. Có phải vậy không?”
“Cháu rất thông minh.” Hans đưa tay lên sờ đầu Nguyên Thập Tam: “Còn có lựa chọn thứ ba, đó là chết ở đây. Tỉ lệ chết ở đây là hơn hai mươi phần trăm. Rất có thể cháu sẽ không sống được đến lúc báo đáp ơn nghĩa.”
Nguyên Thập Tam im lặng một lúc, không nói thêm gì nữa.
Hans cũng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn hai đứa trẻ đang luyện tập trên sân tập.
Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm đã hoàn thành vòng đua trong thời gian ngắn nhất, không có thời gian nghỉ ngơi, quay lại tiếp tục chạy vượt chướng ngại vật một lần nữa.
Cố Miểu đeo tạ trên người, nói với Doãn Ngự Hàm: “Hối hận vì đã đi theo đúng không? Rõ ràng chúng ta vẫn còn hai tháng để bắt đầu huấn luyện, bây giờ thì hay rồi, huấn luyện luôn trong hai tháng đó.”
Doãn Ngự Hàm đã mệt mỏi nên không muốn nói nữa, uể oải trả lời: “Em đâu biết huấn luyện viên tàn nhẫn như vậy, chúng ta đến đây, không thể chỉ xem, mà phải huấn luyện sao? Em không muốn nhắc đến anh ta.”
Lúc này, người huấn luyện viên – người phụ trách giám sát bọn họ, rất bình tĩnh xen vào nói: “Tôi sẽ báo cáo nguyên văn nội dung cuộc nói chuyện của hai cậu với cấp trên. Bây giờ, bời vì những lời hai cậu vừa nói, tăng thêm hai mươi phút vượt chướng ngại vật!”
Cố Miểu: “…”
Doãn Ngự Hàm: “…”
Hai người bọn họ đều đã mệt, nhưng Doãn Nhất Nặc không thể ngồi yên vì ghen tị, quấn quít lấy Cố Hề Hề và nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn vào chơi với các anh!”
“Nhất Nặc ngoan nào! Các anh đang luyện tập, không phải là chơi.” Cố Hề Hề nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Doãn Nhất Nặc và nói: “Không được làm phiền đến việc luyện tập của các anh!”
Doãn Nhất Nặc càng thêm ghen tị hơn!
Làm sao bây giờ?
Các anh đều rất đẹp trai!