Chương 2106
Ký tên, ký tên.
Chuyện này thật muốn giết chết người ta mà!
Bận rộn suốt cả buổi sáng, cuối cùng cũng dọn sạch được mặt bàn một cách sạch sẽ.
Doãn Nhất Nặc sợ lại có một đống văn kiện bao phủ chính mình nữa, nên tìm cái cớ đi ăn cơm, vơ lấy chìa khóa xe chạy ra bên ngoài.
Các thư ký trong phòng thư ký đều khẽ cười trộm.
Cô chủ nhà mình nhiều năm như vậy quả thực không hề thích ký tên!
Sau khi Doãn Nhất Nặc chạy ra khỏi công ty, sau đó mới hít vào một hơi thật sâu, vất vả như vậy, phải tìm một nơi dùng bữa, đối xử tốt với bản thân mình một chút mới được!
Sau khi hạ quyết tâm, Doãn Nhất Nặc quay tay lái, muốn tìm một nơi thả lỏng để ăn cái gì đó.
Vừa đến nơi còn chưa kịp xuống xe, thì đã thấy trước mặt có người giằng co.
Nhìn kỹ lại, ủa, sao lại là Minh Hâm?
Bên ngoài xe, Minh Hâm bị hai người chặn lại, cả người cậu ta trông rất khó khăn.
Trên mặt Minh Hâm còn trang điểm, điều đó cho thấy vừa nãy cậu ta đã biểu diễn.
Hai người đó không cần hỏi cũng biết một trăm phần trăm có liên quan đến người đàn ông Tần Trọng kia.
Doãn Nhất Nặc suy nghĩ một chút, sau đó ấn kèn thật mạnh.
Tiếng còi xe chói tai dường như khiến cả ba người đó giật mình.
Hai người kia vừa muốn mở miệng mắng người, nhưng khi nhìn thấy biển số xe, thì sự tức giận của họ đột nhiên giảm bớt.
Một người trong đó đi lại đây, chào hỏi một cách khách khí: “Thật ngại quá, chúng tôi không cố ý đứng ở đây đâu, chúng tôi đi ngay đây.”
Doãn Nhất Nặc hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thoáng qua gương mặt nghẹn đỏ bừng của Minh Hâm, nói chuyện với cái người chào hỏi cô: “Mấy người là người của Tần Trọng à?”
“Cô là…” Người kia mở miệng nói một cách mơ hồ.
“Tôi là Doãn Nhất Nặc.” Doãn Nhất Nặc lạnh nhạt mở miệng nói: “Hôm nay mấy người không thể dẫn Minh Hâm đi.”
“Cô Doãn?” Người kia lập tức phản ứng lại, ngay lập tức trên mặt khẽ cứng đờ: “Cô Doãn, cô thân là thiên kim cao quý, cần gì phải chú ý đến việc nhỏ này? Tổng giám đốc Tần biết cô gây cản trở nhất định sẽ nhớ kỹ cô!”
“Uy hiếp tôi à?” Doãn Nhất Nặc mở cửa xe ra sau đó bước xuống xe: “Đem Tần Trọng ra uy hiếp tôi ư? Ông ta xứng sao?”
Nói xong Doãn Nhất Nặc một phen đẩy người chào hỏi cô một cái, rồi đi về phía Minh Hâm: “Buông anh ta ra.”
“Cô…” Người giữ lấy Minh Hâm còn muốn nói gì đó, nhưng mà Doãn Nhất Nặc không muốn nghe gì cả, giơ tay lên chính là một cú đá chân.
Phịch!
Người kia trực tiếp vị Doãn Nhất Nặc đá bay ra ngoài!
“Mỗi lần đều không thể để tôi nói chuyện đàng hoàng được đúng không?” Đôi tay Doãn Nhất Nặc đút vào trong túi, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Mỗi lần đều phải để tôi động tay mới có thể ngoan ngoãn nghe lời! Thật phiền phức!”