Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2030

Anh ấy nói vậy chẳng phải cố ý làm khó cô ta sao?

Cô ta cũng sắp quên cái bia đỡ đạn Đường Đức này rồi!

Thấy Mễ Tiểu Anh không còn lời gì có thể nói, Doãn Ngự Hàm xì một tiếng bật cười: “Bây giờ em còn muốn tìm ai làm bia đỡ đạn nữa? Hả? Chỉ cần em tìm được một người có thể vượt qua tôi, tôi lập tức nhận thua, em thấy thế nào?”

“Anh đang cố ý làm khó tôi đấy à!” Mễ Tiểu Anh thở hổn hển nói: “Anh biết rõ trên thế giới này, người có thể vượt qua anh, hoặc là không tồn tại, hoặc là không đến lượt tôi mà còn nói như thế!”

Doãn Ngự Hàm khẽ cười: “Biết là tốt, người đàn ông tốt như vậy không dễ nắm chắc trong tay, nếu bị người phụ nữ khác cướp đi, xem em có hối hận hay không!”

“Có hối hận hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là mặt cậu Doãn càng ngày càng dày đó.” Qua một đêm, Mễ Tiểu Anh vẫn không thể làm ra vẻ xa cách người nghìn dặm như vậy.

Dù sao người ta cũng mạo hiểm gió mưa sấm chớp đưa thức ăn nóng hổi đến cho cô ta.

Ăn uống no say rồi lập tức trở mặt, như vậy rất vô tình.

“Phải không? Em nhéo thử xem có phải nó lại dày thêm không?” Doãn Ngự Hàm đưa mặt mình đến trước mặt Mễ Tiểu Anh, bày ra tư thế giống như trong tiểu thuyết ngôn tình.

Mễ Tiểu Anh thật sự không biết nói gì cho phải, chỉ có thể giơ tay lên nhéo nhéo má của Doãn Ngự Hàm và nói: “Quả nhiên là rất dày.”

Doãn Ngự Hàm cười to một hồi.

Cơn mưa dần dần tạnh.

Một trận gió nổi lên.

Xua tan mây đen.

Phía đông xa xa, cuối cùng cũng nổi lên một màu trắng bạc.

Trời gần sáng.

“Tiều Anh, em nhìn kìa!” Đột nhiên Doãn Ngự Hàm dừng bước, kéo Mễ Tiểu Anh nhìn sang phía đông.

Mễ Tiểu Anh nhìn theo phương hướng Doãn Ngự Hàm chỉ, liếc mắt là thấy được mặt trời không hiện rõ lắm ở đường chân trời đang dần nhô lên chói lọi.

Đẹp vô cùng.

“Đẹp quá đi!” Mễ Tiểu Anh xúc động nói: “Mấy ngày nay ở Sơn trang Lạc Hà, tôi cảm thấy mỗi ngày mặt trời mọc mặt trời lặn đều đẹp vô cùng đẹp hơn nhiều so với trong thành phố.”

“Đúng thế. Đẹp giống như em vậy.” Doãn Ngự Hàm đồng ý nói: “Lần này, dù gì cũng phải ở lại sơn trang Lạc Hà vài ngày, mỗi ngày cảm thụ cảnh đẹp này một chút.”

Gò má Mễ Tiểu Anh lại đỏ lên.

Doãn Ngự Hàm luôn là như vậy, không biết lúc nào sẽ tung ra một câu tỏ tình, chọc người khác đỏ mặt tới tận mang tai.

Hỏi khắp thế gian liệu có người phụ nữ nào có thể chịu nổi người đàn ông yêu nghiệt như vậy chứ!

“Không vội.” Doãn Ngự Hàm thản nhiên nói: “Người cũng cứu về rồi, có gì phải gấp gáp chứ? Phong cảnh phải ngắm từ từ, đường phải đi từ từ.”

Mễ Tiểu Anh không lên tiếng, yên lặng đi đường.

Dường như hai người quên mất họ đang dắt tay nhau, cứ thế mà yên lặng đi hết một quãng đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK