Chương 1662
Bản thân đã khá tốt rồi, có thể gặp anh ấy mỗi ngày, lại còn có thể lâu lâu nói vài câu với nhau, điều này đã khiến cho biết bao cô gái khác phải điên lên vì ghen tị!
“Tổng giám đốc Mặc, tôi xin phép về trước ạ.” Tiết Tuyết bất đắc dĩ nhìn Mặc Tử Hân rồi xoay người lại mở cửa xe.
Mặc Tử Hân gật đầu và cũng lên xe cùng với những trợ lý của mình.
Ngay khi xe của Mặc Tử Hân chuẩn bị khởi động, phía xe của Tiết Tuyết đã xảy ra một vụ va chạm.
Ngay sau đó, Mặc Tử Hân nhìn qua gương chiếu hậu, thấy xe của Tiết Tuyết, đầu xe đã va vào cây cột.
Rất rõ ràng nguyên nhân là do sự nhầm lẫn giữa chân thắng và chân ga.
“Hì hì.” Trợ lý của Mặc Tử Hân không khỏi giễu cợt: “cô hai đúng là cô hai mà, không có tài xế thì cũng không thể tự lái được.”
Mặc Tử Hân nhìn anh ta một cái, người trợ lý ngay lập tức im bặt không dám nói gì nữa.
“Xuống xem sao đi.” Mặc Tử Hân nói một cách nhẹ nhàng.
Ngay lập tức có người xuống xe, đi qua chỗ xe Tiết Tuyết để xem tình hình.
Tiết Tuyết xấu hổ xuống xe, ngồi xổm dưới đất nhìn hồi lâu mắt vẫn như hoa cả lên.
Người trợ lý nhìn xung quanh và nói với Tiết Tuyết: “Tôi e rằng hôm nay xe của cô không thể lái ra ngoài được. Nó bị hỏng nặng như thế này. Phải mau chóng gọi xe kéo đến sửa chữa thôi.”
Tiết Tuyết vẻ mặt buồn bực: “Haiz, tôi thật sự quá ngốc rồi, đến cái xe cũng không lái được. Cám ơn anh nhé.”
Anh trợ lý nhiều lời lại hỏi thêm một câu: “cô có người nhà ở đây không, hay là gọi người đến đón cô đi.”
Tiết Tuyết thì như chỉ đợi có mỗi câu này nên liền nói: “Không có, tối sống một mình thôi. Không sao đâu, anh mau đưa tổng giám đốc Mặc về đi, tôi tự nghĩ cách được rồi.”
Mặc Tử Hân đã nghe được cuộc trò chuyện đó, khẽ cau mày.
Là một quý ông, làm sao anh có thể bỏ qua như vậy được?
Mặc Tử Hân bước xuống xe, đi về phía Tiết Tuyết: “Sao rồi?”
Tim Tiết Tuyết trong tích tắc đập dữ dội.
Đây là cơ hội hiếm có để ở cạnh anh ấy.
Cô nhất định không thể bỏ lỡ.
Tiết Tuyết cố nén nhịp tim đập nhanh, quay đầu lại giả bộ tỏ vẻ vô tội nói: “Tổng giám đốc Mặc? Tôi không sao. Tôi đã gọi xe kéo rồi. Tôi đợi một lát rồi bắt taxi về được rồi.”
Tiết Tuyết nói xong tiến một bước về phía trước, liền khẽ kêu lên một tiếng.
Mặc Tử Hân cúi đầu nhìn xuống thì thấy mắt cá chân của Tiết Tuyết có vẻ như sưng đỏ lên rồi.
Sợ là đã bị thương.
Cứ như vậy thì làm sao cô ta có thể đi được ra ngoài kia chứ?
Hầm giữ xe của tập đoàn tài chính Mặc Thị là nơi không để cho xe bên ngoài ra vào được.
“Để tôi đưa cô về.” Mặc Tử Hân nói: “Cô dù sao cũng là nhà cung cấp của chúng tôi, đương nhiên không thể bỏ mặc cô một mình ở đây được.”
Từ trong đáy lòng Tiết Tuyết lúc này là sự vui mừng không tả được, nhưng miệng vẫn nói: “Như vậy cũng không tiện lắm đâu.”
Những trợ lý của Mặc Tử Hân đều đảo mắt nhìn nhau.