Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1961

“Không phải công việc, là chuyện của cô với Doãn Ngự Hàm.” Khương Hữu không phải kiểu người thích giấu giếm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Nói thật với cô, tôi thích Doãn Ngự Hàm.”

Mễ Tiểu Anh không có chút ngạc nhiên nào.

Người như Doãn Ngự Hàm, không ai thích mới lạ đó.

“Sau đó thì sao?” Mễ Tiểu Anh bình tĩnh hỏi lại.

“Sau đó? Cô hỏi tôi sau đó sao?” Khương Hữu trợn trắng mắt nói: “Cô thật sự không biết? Hay là giả bộ hồ đồ vậy?”

“Tôi không hiểu ý của cô Khương.” Mễ Tiểu Anh mỉm cười thương mại nói: “Thứ nhất, tôi không phải là trợ lý của cậu Doãn, cô Khương nói chuyện này với tôi, không có liên quan gì tới tôi cả, Thứ hai, cấp trên của tôi là Doãn Nhất Nặc, cô Khương thích ai thì có liên quan gì tới tôi sao? Thứ ba, cô Khương đang hỏi chuyện tôi với thái độ khiêu khích, tôi muốn hỏi là dựa vào cái gì, dựa vào bữa cơm hôm nay là do cô mời sao? Nếu là vậy, tiền cơm bao nhiều, tôi sẽ trả lại cô.”

“Cô! Cô giả vờ giả vịt cái gì chứ? Cô chẳng qua chỉ là một trợ lý nhỏ, lại vọng tưởng trèo cao làm phượng hoàng! Tôi nói cho cô biết, Doãn Ngự Hàm chỉ là vui đùa với cô mà thôi, anh ta sẽ không cưới cô đâu!” Khương Hữu khó thở, buột miệng thốt ra.

“Ồ? Vậy tôi đây càng muốn phản bác lại.” Mễ Tiểu Anh trên mặt tuy rằng tươi cười, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, không chút ánh cười: “Tôi chính xác là một trợ lý nhỏ, nhưng tôi làm việc cho cô chủ nhà họ Doãn, tôi không làm được phượng hoàng cũng không muốn làm phượng hoàng, bởi vì từ trước đến nay tôi đều là con người, do đó không hứng thú với việc làm phượng hoàng gì đó! Còn về mối quan hệ của tôi với cậu Doãn, tôi nghĩ cô Khương không có tư cách hỏi đến nhỉ? Cô Khương ở đây nói những lời không đúng về tôi, uy hiếp tôi, chi bằng tôi gọi cậu Doãn tới, cô Khương tự mình nói những lời này với cậu ấy nhé?”

“Hơn nữa, cô Khương thích ai, đó là sự tự do của cô, tôi không có quyền can thiệp. Đồng thời, tôi nói chuyện với ai, đó cũng là sự tự do của tôi, cô Khương cũng không có quyền hỏi. Nếu cô Khương tài giỏi xuất chúng, tài hoa hơn người, có thể được nhà họ Doãn ưu ái, trở thành mở chủ của nhà họ Doãn, vậy thì tôi chúc mừng cô Khương đã được như ước nguyện. Còn nếu cô Khương làm không được mở chủ nhà họ Doãn, vậy chuyện đó cũng không hề liên quan gì tới tôi cả. Tôi nói đủ rõ ràng chưa?” Mễ Tiểu Anh không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn nói: “Tuy tôi chỉ là một trợ lý, nhưng mỗi một đồng tiền tôi chi tiêu đều là do tôi kiếm ra. Ai cũng có thể xem thường tôi, nhưng duy với người lười biếng như cô Khương đây…thì không có tư cách này!”

Mấy chuyện theo đuổi Doãn Ngự Hàm không thành công, quay sang uy hiếp Mễ Tiểu Anh, Mễ Tiểu Anh gặp nhiều rồi.

Không khó gặp cho lắm.

Cho nên đối mặt với việc ra oai của Khương Hữu, Mễ Tiểu Anh trực tiếp đánh trả.

Trò đùa quốc tế gì chứ!

Cô được phu nhân bổ nhiệm làm trợ lý trưởng đó, không phải trợ lý nhỏ bình thường, đại diện cho nhà họ Doãn, lấy đâu lượt cho Khương Hữu xen vào chứ?

Thật không biết gì cả.

“Cô!” Khương Hữu không nghĩ Mễ Tiểu Anh nhỏ con, thế nhưng lại nhanh mồm dẻo miệng như thế, tức giận không biết nói gì cả.

“Cô Khương muốn ‘nặn bánh bao’ để giải tỏa cảm xúc, tôi có thể hiểu được. Nhưng mà thật sự xin lỗi, tôi không phải bánh bao.” Mễ Tiểu Anh vô cảm nhìn Khương Hữu nói: “Hôm nay tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu còn có lần tiếp theo, tôi sợ sẽ không còn bình tĩnh như vậy phản bác cô Kương nữa đâu. Đến lúc đó tôi mà làm mất mặt nhà họ Khương, cô Khương cũng đừng trách tôi nhé.”

“Tôi…” Khương Hữu bị Mễ Tiểu Anh chặn lại không nói được lời nào.

“Nếu cô Khương không có chuyện gì nữa, xin mời đi cho, tôi còn phải đào rau dại.” Mễ Tiểu Anh một chút khách khí cũng không có, trực tiếp đuổi người.

Khương Hữu vốn dĩ đến uy hiếp Mễ Tiểu Anh, kết quả lại bị Mễ Tiểu Anh làm cho bại trận, mơ mơ màng màng bị đuổi đi.

Cách đó không xa, Tưởng Vân Sâm cười nói với Vân Song: “Chị Tiểu Anh ngầu quá!”

Nước da nhợt nhạt của Vân Song trên mặt lộ ra ánh cười: “Đúng vậy. Cho nên, anh không cần lo lắng cho chị Tiểu Anh dễ bị bắt nạt đâu. Nhìn chị ấy có chút yếu đuối, trên thực tế hàm răng lại rất sắc bén.”

“Vậy chúng ta nói với Mặc Ngữ, đừng quấy rầy chị Tiểu Anh nữa.” Tưởng Vân Sâm kéo Vân Song cẩn thận rời đi.

Sau khi Khương Hữu đi rồi, người vẫn còn sức chiến đấu Mễ Tiểu Anh lại không có tâm trạng tiếp tục đào rau dại nữa.

Thực ra nếu Khương Hữu có thể hấp dẫn được sự chú ý của Doãn Ngự Hàm, thì cũng tốt mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK