Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1018

Chỉ cần bản thân thoát qua cây cầu treo đó, thì có thể trốn thoát khỏi cô đảo này rồi!

Tay chân của Vân Mạc Dung toát vã mồ hôi, rất bình tĩnh mà quay người hướng phía cầu treo đi đến.

Thế nhưng ngay lúc cô sắp sửa đặt chân lên cây cầu treo, bước chân của cô bỗng chốc dừng lại.

Không đúng!

Biệt thự nhiều người như vậy, dù rằng Nhất Nhiễm bị thương cần phải chăm sóc, cũng không đến lượt người trông coi cầu treo, đi cấp cứu cho Nhất Nhiễm!

Đây là một cái bẫy!

Nhất Nhiễm tuyệt đối không ngu đến thế!

Vân Mạc Dung đột nhiên quay người, liền nghe thấy ở trong biệt thự, có người kêu lên: “Không ổn, anh Nhất Nhiễm phát bệnh rồi! Mau đem máy lên!”

Người ở trong biệt thự, càng loạn hơn.

Bước chân của Vân Mạc Dung lại lần nữa dừng lại.

Nhất Nhiễm phát bệnh rồi?

Lần này là thật hay là giả?

Hay là anh ta đang thăm dò mình?

Nếu như là thật, bản thân lại bỏ qua cơ hội này, vậy sau này sẽ còn cơ hội chứ?

Nhưng nếu là giả, bản thân đánh rắn động cỏ, chỉ sợ sau này Nhất Nhiễm sẽ càng phòng bị nghiêm hơn, bản thân càng không có cách truyền tin tức đi nữa.

Khoan đã, truyền tin tức.

Đúng vậy, hiện tại bản thân không dám manh động, nhưng lại có thể nhân cơ hội đem tin nhắn rải ra ngoài.

Vân Mạc Dung không còn do dự, quay người nhanh chóng đi đến nhà xe, dùng hòn đá trong tay nhanh chóng đem bảng số xe đằng sau mấy chiếc xe, toàn bộ đều vẽ lên một bông hoa sơn trà nguệch ngoạc.

Sau khi làm xong, Vân Mạc Dung nhanh chóng quay trở về biệt thự, giả vờ bản thân chưa bao giờ rời khỏi đây, ôm lấy một quyển sách lật bừa lên.

Cấp cứu Nhất Nhiễm, kéo dài gần một tiếng đồng hồ, mới ổn định lại được.

Vân Mạc Dung phát hiện sau khi mình quay về đây không lâu, những người trông coi cây cầu treo vốn không một ai, đều đã cùng nhau quay về rồi.

Tim của Vân Mạc Dung, bắt đầu không ngừng mà đập.

Cô không biết cơ hội vừa nãy bản thân vừa bỏ qua, là đúng hay sai.

Nếu như đó thật sự là cơ hội để trốn thoát thì sao?

Cứ như thể bị chính mình bỏ lỡ, bản thân thật sự sẽ không hối hận chứ?

Vào lúc Vân Mạc Dung đang đấu tranh dằn vặt suy nghĩ, có người đi đến kêu cô: “Cô Vân, anh Nhất Nhiễm mời cô qua đó.”

“Biết rồi.” Vân Mạc Dung mở mắt ra, bỏ quyển sách trong tay xuống, quay người đến phòng của Nhất Nhiễm.

Lúc này trong phòng đã không còn người ngoài nữa, thiết bị cấp cứu cũng bị lấy đi rồi.

Nhất Nhiễm yên lặng nằm trên giường, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK