Chương 1586
Mặc Tử Hân vỗ vai Mặc Tử Huyên, giao hết quyền hành ở đây cho Mặc Tử Huyên, sau đó dẫn người đi hỗ trợ Cố Hề Hề không chút do dự.
Mặc Tử Hân bước nhanh, anh ta không hề không vui mà ngược lại còn có chút phấn khích.
Lần cuối cùng Hề Hề sát cánh chiến đấu là khi nào?
Có lẽ là kiếp trước, anh ta dùng thân phận Thạc Vương gặp cô là Vân Tử Tiêu.
Không ngờ đời này sẽ có cơ hội sát cánh chiến đấu như vậy, lần này, anh ta sẽ không bỏ lỡ.
Ngay sau khi Mặc Tử Hân vừa mới rời đi, Lý Tư vội vàng chạy ra khỏi phòng vừa định đuổi theo liền nhanh chóng bị Mặc Tử Huyên cản lại.
“Chị đang làm gì vậy chứ?”
Lý Tư điên cuồng hét lên.
“Anh Tử Hân đi đâu vậy? Anh ấy không cần em nữa sao? Anh ấy định bỏ em đi đâu? Không…không được. Em không cho phép như thế. Anh ấy không được bỏ em một mình! Em muốn đi cùng với anh ấy!”
Mặc Tử Huyên khó khăn lắm mới giữ chặt được cánh tay cô ta, thấy cô ta cứ tiếp tục phát điên như thế liền không chịu được nữa lớn tiếng hét lên.
“Em sợ cái gì chứ, chị vẫn còn đang ở đây cơ mà!”
“Chị ở đây thì có ích lợi gì chứ? Chị sẽ bảo vệ em sao? Hừ, chị chỉ biết chạy trốn khi gặp nguy hiểm mà thôi, nhưng anh Tử Hân thì lại lại khác, anh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ mặc em ở lại một mình.”
Lý Tư nói xong liền cuống quít giãy dụa.
“Chị buông em ra, em nhất định phải đi tìm anh Tử Hân.”
Mặc Tử Huyên nghe cô ta nói mình như vậy có chút tức giận nở nụ cười khinh miệt.
“Thì ra chị ở trong suy nghĩ của em lại là một con người hèn nhát, vô tình như thế.”
“Mặc Tử Huyên, chị mau buông em ra! Em muốn ở cùng một chỗ với anh Tử Hân!”
Lý Tư lúc này vẫn còn đang làm loạn, hoàn toàn không chú ý đến tình huống xung quanh bây giờ.
Những người có mặt ở đó ai nấy đều chăm chú nhìn vào hành động điên cuồng của cô ta, đa số bọn họ đều không che giấu gì mà triệt để lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Nếu không phải do tổng giám đốc Mặc đưa cô ta đến, bọn họ còn chưa có ý định hầu hạ vị tổ tông này đâu, đến ngay cả cô chủ của bọn họ còn chưa có thái độ kiêu căng và ngạo mạn như cô ta.
Cô ta thì tính là cái thá gì chứ!
Sự kiên nhẫn của Mặc Tử Huyên cuối cùng cũng đã cạn kiệt, cô ấy trực tiếp giơ tay giáng cho cô ta một cái tát vào mặt, dùng giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo.
“Nếu cô còn tiếp tục gây rắc rối ở đây, tôi cũng không ngại ném cho cô vài cái tát nữa rồi quăng cô ra đường đâu. Dù sao thì anh tôi cũng đã đi xa rồi nên dù cô có khóc lóc to cỡ nào, anh ấy cũng chẳng hề nghe thấy. Ngược lại là bên ngoài hiện tại toàn là bọn người của cậu bảy nhà họ Khúc, vậy cô nghĩ xem, nếu cô bị bọn họ bắt đi thì kết cục của cô còn có thể là gì?”
Nói xong, Mặc Tử Huyên hung hăng đẩy Lý Tư ra liếc nhìn cô ta đầy lạnh lùng khinh bỉ.
“Chuyện đã tới nước nào rồi mà cô còn giở cái thói tiểu thư chảnh chọe đó ra, đừng nói với tôi là cô còn tưởng mình thật sự là cô chủ chân chính đó nha? Hừ, thật đáng khinh! Mặc Tử Huyên tôi mới là cô chủ chân chính của nhà họ Mặc, còn cô là cái thá gì mà cũng đòi so đo với tôi chứ! Vậy mà cô còn dám ở trước mặt tôi huênh hoang bốc phét! Tôi chẳng qua lúc đầu còn nể mặt anh trai định chừa cho cô lại chút mặt mũi, không thèm so đo chấp nhặt với cô, nhưng còn cô thì sao chứ, càng được nước càng lấn tới, có lẽ cô cũng đã quên mất đây là “địa bàn” sinh sống của ai rồi! Vậy để tôi tốt bụng nhắc cho cô nhớ, đây là trang viên nhà họ Mặc chúng tôi, họ Lý cô có khi chẳng còn có tư cách gì để được đứng ở đây cả.”
Lý Tư ôm chặt má kinh ngạc lui về phía sau hai bước, miệng cứng đờ không nói được lời nào.