Chương 1972
Tiểu Anh của anh từ trước đến nay đều không phải dạng người như vậy.
Người mà anh thích, cho tới bây giờ đều không phải là người dối trá như vậy.
“Chia tay đi, Ngự Hàm.” Mễ Tiểu Anh rưng rưng nước mắt nhìn Doãn Ngự Hàm: “Buông tha cho tôi, cũng buông tha cho anh.”
Nói xong câu này, Mễ Tiểu Anh ngoảnh đầu chạy ra phía ngoài.
Cô vừa chạy vừa gào khóc.
Ngự Hàm, xin lỗi anh, xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh rất nhiều.
Giữa tình yêu và mẹ, em chỉ có thể lựa chọn bảo vệ mẹ, vứt bỏ anh.
Xin lỗi anh, xuất thân của em, không xứng để đứng bên cạnh anh.
Dòng máu chảy trong người em có một nửa là sự dơ bẩn.
Em không xứng đáng để làm hoen ố đi sự cao quý của anh.
Không biết đã chạy được bao lâu, Mễ Tiểu Anh chạy thẳng cho đến khi mất luôn cả tia sức lực cuối cùng, mới lập tức quỳ gối xuống trên cỏ.
Cơ thể mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, Mễ Tiểu Anh chỉ cảm thấy trái tim đã tan thành tro bụi.
Qua hôm nay, cô phải nói lời tạm biệt với tất cả mọi thứ của quá khứ!
Tạm biệt, Nhất Nặc.
Tạm biệt, Ngự Hàm.
Doãn Ngự Hàm ngơ ngác đứng tại đó không nhúc nhích.
Vẫn luôn đứng mãi tại đó, thẳng đến một tiếng sau.
Khuê Sinh cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, đi qua cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cậu chủ…”
Doãn Ngự Hàm vẫn không nhúc nhích.
Khuê Sinh cảm thấy không đúng lắm, giơ tay chạm nhẹ vào Doãn Ngự Hàm một chút.
Nào ngờ đâu, thân thể Doãn Ngự Hàm vậy mà lập tức ngã xuống.
Khuê Sinh vội vàng ôm Doãn Ngự Hàm lại, nương theo ánh đèn đường lờ mờ, cuối cùng nhìn thấy được một màu đỏ tươi chói mắt ở khóe môi Doãn Ngự Hàm!
Doãn Ngự Hàm thổ huyết!
“Có ai không! Mau đến đây đi!” Khuê Sinh bị dọa đến mức hồn vía đều bay mất, điên cuồng kêu to: “Cậu chủ thổ huyết rồi!”
Bảo vệ trong sân nghe được động tĩnh, ào ào chạy tới.
Khi nhìn thấy Doãn Ngự Hàm giống như con rối ngã trong lòng Khuê Sinh, tất cả mọi người đều sợ hãi.
“Mau gọi bác sĩ!” Trong đám người có một người lớn tiếng kêu lên: “Đưa cậu chủ vào nhà…”
Một trận gà bay chó sủa.
Doãn Tư Thần cùng Cố Hề Hề nửa đêm cũng khoác áo vội vàng chạy đến.
“Đây là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Hề Hề một mặt khó hiểu nhìn Cố Miểu và Doãn Nhất Nặc vừa mới chạy đến: “Ngự Hàm vẫn đang khỏe mà, sao tự nhiên lại thổ huyết chứ?”