Chương 2141
Tiểu Cát âm thầm đặt một thế cờ cho mình.
Tinh thần đùa giỡn của Doãn Nhất Nặc dâng lên, có chút không kìm xe lại được, liếc qua kính chiếu hậu hỏi Tiểu Cát: “Còn anh? Bình thường anh lái xe gì?”
Tiểu Cát bĩu môi, không muốn trả lời vấn đề này.
Tuy nhiên anh chỉ là anh chỉ là một nhà soạn nhạc nhỏ, có cái tư cách gì mà có thể mua xe?
Minh Hâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thành thật trả lời: “Chúng tôi bây giờ là nghệ sĩ ở tầng dưới chót của công ty, nên không có tư cách có xe. Mỗi lần có hoạt động, đều tự mình thuê xe đi qua, sau đó công ty sẽ trả một phần lộ phí. Chỉ có lên tuyến ba tuyến bốn, mới có thể được công ty sắp xếp cho một chiếc xe bình thường, tuyến hai trở lên thì có trợ lí và người đại diện riêng, còn có xe bảo mẫu.”
“Thảm như vậy à?” Doãn Nhất Nặc cố ý nói lớn: “Vậy các anh kiếm cũng ít nhỉ?”
Tiểu Cát tức giận không muốn nói chuyện.
Hừ, đồ tiểu bạch kiểm!
Tiền của cậu không phải chị Mễ cho à?
Có cái gì tốt mà kiêu ngạo!
Minh Hâm trả lời nói: “Đúng vậy, chúng tôi cầm lương tạm trích thêm phần trăm. Một tháng lương là 2000 tệ, trích phần trăm chính là phí tham gia hoạt động, nói như vậy công ty muốn lấy đi tám phần, còn dư lại hai phần phải nộp thuế. Tuy nhiên, tôi và Tiêu Cát cũng không có bao nhiêu thuế, chúng tôi có rất ít quảng cáo.”
“Khục khục khục.” Tiểu Cát cố tình ho khan chấm dứt lời nói của Minh Hâm, muốn giữ lại tự tôn của mình nói: “Cũng không chắc là như vậy. Tôi đi bán bài hát cho ca sĩ tuyến hai cũng lời được năm vạn tệ!”
Tiểu Cát kiêu ngạo liếc Doãn Nhất Nặc.
Hừ, tôi là người có thể tự lực cánh sinh.
So với tên tiểu bạch kiểm cô thì tốt hơn nhiều.
Tiểu Cát quay đầu nhìn Mễ Tiểu Anh, bộ dạng muốn được khen ngợi.
Mễ Tiểu Anh cảm thấy không biết nói gì hơn, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Doãn Nhất Nặc đùa giỡn đến nghiện, lập tức phát ra tiếng thán phục: “Aa…! Một ca khúc của anh có thể bán được nhiều tiền như vậy!”
“Đúng vậy!” Tiểu Cát càng kiêu ngạo: “Cái này vẫn còn rẻ, nếu có thể bán cho đỉnh lưu, hơn mười mấy vạn cũng không thành vấn đề! Nhất định tôi sẽ trở thành nhà soạn nhạc hàng đầu, sáng tác bài hát cho đỉnh lưu!”
Doãn Nhất Nặc hỏi: “Vậy anh nói Bài hát của Minh Hâm sáng tác thì bao nhiêu tiền?”
Minh Hâm ngẩn ngơ.
Tiểu Cát bị chặn họng nói không ra lời.
“Như thế nào?” Doãn Nhất Nặc một bên lái xe một bên trêu chọc: “Ah, đúng rồi, tôi nhớ hai người đều chung công ty. Anh cho rằng anh ấy sáng tác bài hát thì được bao nhiêu tiền?”
Tiểu Cát chỉ cảm thấy trong ngực như có dao cứa tức giận nói: “Tương lai của tôi nhất định sẽ phát đạt!”
Lúc này Minh Hâm mới nhỏ giọng giải thích: “Tiểu Cát cho mình là nhạc sĩ sáng tác bài hát của công ty, một ca khúc có thể cầm mấy trăm khối. Không còn cách nào khác, đây là hợp đồng của cậu ta với công ty, mỗi tháng đều phải cho ra một sản phẩm, không phải cho tôi thì cũng cho nghệ sĩ khác. Để báo đáp lại, công ty sẽ mở rộng các mặt khác của tác phẩm, giống như năm trước bài hát được bán đi là do chính công ty mở rộng ra ngoài.