Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2102

Lam Bảo đi tới mở cửa, nhìn thấy Minh Hâm ở ngoài cửa thì mỉm cười chào hỏi: “Kính thưa quý khách, mời vào nhà, chủ nhân đợi đã lâu.”

Đây là lần đầu tiên Minh Hâm nhìn thấy một người máy thông minh như vậy nên ngơ ngác khựng lại, một lúc lâu sau mới định thần lại: “Xin chào, tôi tên là Minh Hâm.”

“Tôi tên là Lam Bảo, xin hãy quan tâm chăm sóc tôi.” Lam Bảo mời Minh Hâm đi vào như một quản gia đúng tiêu chuẩn: “Tủ giày ở bên tay phải của anh. Theo size của anh thì đôi dép màu xanh ở ô thứ 2 từ trên xuống bên trái chính là size của quý khách.”

“Cảm ơn.” Đôi tai Minh Hâm hồng hồng, mở tủ giày và thực sự tìm thấy một đôi dép lê màu xanh mới tinh vừa với kích thước của mình.

Lam Bảo vui vẻ đi vào báo với Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh: “Cô Nhất Nặc, quản gia Tiểu Mễ, khách đã đến rồi.”

“Biết rồi.” Doãn Nhất Nặc sờ sờ đầu của Lam Bảo, Lam Bảo liền đi bưng nước pha trà.

Minh Hâm nhìn người máy nhỏ màu xanh lam giống như một nhân viên nhỏ không biết mệt chạy trước chạy sau pha trà rót nước liền há hốc mồm kinh ngạc.

“Đến đây rồi thì cũng đừng quá câu nệ.” Doãn Nhất Nặc nhìn thấy Minh Hâm ngồi nghiêm túc trên ghế sô pha bèn nói: “Tôi và Tiểu Anh đều không phải là kẻ xấu.”

Sắc mặt Minh Hâm đỏ bừng lên: “Tôi biết mà, cám ơn các cô đã cho tôi tham gia. Bên bất động sản nói mấy ngày nay có người lén la lén lút ở ngoài khu dân cư, tôi biết đây nhất định là người của tổng giám đốc Tần. Nếu không phải là do e ngại thân phận của các cô thì sợ là tôi sẽ chẳng thể sống yên.

“Vậy anh có tính toán gì cho tương lai không?” Doãn Nhất Nặc hỏi.

“Trước tiên phải trốn đã.” Minh Hâm nói một cách không chắc chắn: “Tôi vẫn còn một ít tiền tiết kiệm trong tay, tạm thời trốn tránh cũng được, nhưng nếu thời gian quá lâu thì không ổn.”

Mễ Tiểu Anh mang theo trái cây đi ra, nghe thấy câu trả lời của Minh Hâm liền mở miệng nói: “Thời gian quá lâu đúng là không ổn đâu, cậu sẽ bị thị trường lãng quên mất.”

Đối với các ngôi sao giải trí thì mọi chuyện vẫn luôn tàn khốc như vậy.

Nếu không xuất hiện trong một thời gian dài thì sẽ dần dần bị người hâm mộ lãng quên.

Những người hâm mộ rất vô lương tâm, có vô số kẻ hời hợt, cứ người nào trông xinh xắn hay đẹp trai thì sẽ theo người đó.

Điều mà các ngôi sao lo sợ nhất chính là việc không được xuất hiện trước công chúng.

“Cảm ơn. Cô có cần tôi giúp không?” Minh Hâm có hơi lúng túng hỏi.

“Không cần đâu.” Mễ Tiểu Anh từ chối: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi, chỉ một lát nữa là có thể ăn.”

Chỉ sau đó Minh Hâm mới thu hồi cảm giác lo lắng bất an và nghiêm túc ngồi yên ở đó.

Doãn Nhất Nặc thấy Minh Hâm ngây thơ và dễ thương như vậy thì trong lòng đột nhiên tò mò: “Anh trái ngược với các quy tắc của ngành giải trí như thế thì tại sao vẫn muốn bước vào cái vòng tròn này?”

“Kiếm tiền.” Minh Hâm thành thật trả lời: “Cha tôi đã mất, sức khỏe mẹ tôi lại yếu ớt, trong nhà không có tiền. Nếu muốn cứu mẹ thì tôi chỉ có thể đi con đường này. Từ khi còn nhở tôi đã hát rất hay, bố tôi nói tôi thừa hưởng chất giọng của mẹ tôi. Khi còn trẻ, tôi đã tham gia một số cuộc thi ca hát dành cho giới trẻ và giành được một số giải thưởng. Nhưng nếu không phải sau này phát hiện mẹ bị bệnh thì tôi cũng sẽ không lựa chọn tham gia vòng tròn này. Dù gì mẹ tôi cũng từng phản đối quyết liệt.”

Khi nói đến đây, giọng Minh Hâm liền trầm xuống một chút: “Tôi không dám nói cho mẹ biết về sự ham muốn của tổng giám đốc Tần đối với tôi, tôi sợ mẹ sẽ lo lắng và tức giận. Bác sĩ nói rằng hiện giờ mẹ tôi cần phải nghỉ ngơi, không thể tức giận cũng không thể kích động. Vậy nên xin cô Doãn nhất định phải giúp tôi giữ kín những chuyện này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK