Chương 1652
Đương nhiên bọn họ đều rõ, dù đàn ông có tốt đến đâu cũng không thể so với Mặc Tử Hân.
Tổng giám đốc Mặc là một người đàn ông tài hoa tuấn tú, nháy mắt có thể biến mấy tên đàn ông đó thành cặn bã.
“Cố gắng hết sức thôi.” Dư Khiết chỉ mỉm cười nói, không có ý giải thích.
“Tổng giám đốc Mặc cũng tới đây sao?” Tiết Tuyết mở miệng hỏi: “Anh ấy chắc là sẽ không sống ở đây chứ?”
“Không sống ở đây.” Dư Khiết trả lời: “Tổng giám đốc Mặc có biệt thự ở đây, khoảng cách cũng không xa, lái xe chỉ mất hơn hai mươi phút.”
Tiết Tuyết gật đầu, đáy mắt có chút do dự.
“Chúng ta đều tới thành phố N rồi, không đi chào hỏi nhà họ Doãn một chút có phải là không được hay cho lắm không?” Tiết Tuyết mở miệng hỏi: “Dù sao thì lúc trước ở Malaysia, bà Doãn cũng đã giúp đỡ chúng ta nhiều.”
“Không cần.” Dưu Khiết đặt hộp sữa bò cuối cùng vào tủ lạnh nói: “Bà ấy hiện giờ không ở trong nước, đang họp ở nước M cùng với tổng giám đốc Doãn, có lẽ phải một thời gian nữa mới về.
Đáy lòng Tiết Tuyết thoáng yên tâm.
Chỉ khi Cố Hề hề không ở đây thì cô ta mới có thể tới gần Mặc Tử Hân.
Một bản gốc ở ngay trước mắt, Mặc Tử Hân có mù mới nhìn tới bản sao như cô ta.
Dư Khiết có vẻ cũng đoán được tâm tư của Tiết Tuyết, chẳng qua là giả vờ như không biết mà thôi.
“Hôm nay trong nhà có chút loạn nên tôi không giữ cậu ở lại ăn cơm nữa,.” Dư Khiết nói: “Dù sao thì chúng ta cũng là hàng xóm, còn nhiều cơ hội, hôm nào mời cô ăn cơm sau.”
“Không sao, không cần khách sáo với tôi như vậy.” Tiết Tuyết cười nói: “Vậy cô làm việc tiếp đi, tôi đi trước đây.”
“Ừ.” Dư Khiết tiến Tiết Tuyết rời đi, vừa định xoay người thì nhìn thang máy vang lên, Đậu Miêu nhìn về phía bên này.
“Đậu Miêu?” Dư Khiết kinh ngạc nhìn về phía cô ta: “Cô cũng ở đây sao?”
Đậu Miêu cười ha hả nói: “Tôi không ở đây. Chung cư xịn xò như vậy sao tôi ở nổi. Tôi là theo lệnh mợ chủ tới đây xem cô có gì cần giúp đỡ không. Khoảng thời gian này bà chủ và tổng giám đốc đầu vui quên trời quên đất. Ba người chúng tôi cũng chỉ có Tiểu Vương ở lại bên kia, tôi và Khả Khả đều bị tống cổ về lo chuyện của công ty Danny.”
Đậu Miêu và Dư Khiết cũng rất thân thiết, có thể tám đủ loại chuyện: “Măn mà còn có tổng giám đốc Mặc, nếu không thì tôi sẽ rất lo lắng công ty Danny sẽ phá sản mất! Cô nói xem, công ty Danny đúng là khổ mà! Ba ông chủ không phải có việc này thì lại là có việc khác.”
Dư Khiết tươi cười nhận ly cà phê Đậu Miêu đưa cho rồi nói: “Cô có khoa trương quá không vậy? Mợ chủ cũng có đoàn đội của mình, cô ấy không ở đây cũng không sao cả.”
“Ôi, đúng vậy.” Đậu Miêu cắm hoa tươi vào bình hoa, nhìn xung quanh nói: “Chung cư này cũng không tệ, xứng với thân phận luật sư của cô.”
“Thời gian tới đều phải ở đây.” Dư Khiết cười nói: “Chờ sau khi công ty ổn định, mới có thể mời giám đốc hoặc là tổng bộ công ty tới đây chủ trì công việc.”
“Như vậy cũng tốt. Chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi.” Đậu Miêu dựa vào ghế sô pha, nhìn vào phòng bên cạnh nói nhỏ: “Lý Tư cũng tới sao?”
Dư Khiết gật đầu: “Đó là nhiệm vụ của tôi.”
Đương nhiên Đậu Miêu biết đó là nhiệm vụ gì.
Đậu Miêu nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy quá sức quá.”
Dư Khiết và Đậu Miêu cùng nhau nở nụ cười.