Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1931

Ngay sau khi Mễ Tiểu Anh vừa rời đi, Doãn Nhất Nặc đã bắt đầu bật chế độ ‘tra khảo tội phạm’ (hưng sư vấn tội): “Anh, có phải anh bắt nạt Tiểu Anh rồi không! Nếu không thì tại sao cô ấy thấy anh thì lại trốn tránh chứ?”

Doãn Ngự Hàm với vẻ mặt chán nản: “Anh cũng đang muốn biết lý do đây, anh cũng không biết rốt cuộc là mình đã sai ở đâu mà khiến cho cô ấy phải tránh mặt anh như vậy nữa?”

“Anh không có bắt nạt Tiểu Anh thật đấy chứ?” Doãn Nhất Nặc nhìn Doãn Ngự Hàm đầy vẻ hoài nghi.

“Anh thề luôn đó, anh không có!” Doãn Ngự Hàm chán nản trả lời, “Chẳng phải bốn năm trước anh đã đi học tiến sĩ cùng với Cố Miễu rồi sao? Lúc đầu, anh và Tiểu Anh vẫn giữ liên lạc với nhau bình thường, nhưng mà dần dần, những tin nhắn anh gửi cho cô ấy, rất ít khi thấy cô ấy trả lời lại, hoặc thậm chí là không trả lời. Về sau, anh lại muốn đến thành phố nơi cô ấy đang sống để thăm cô ấy, nhưng cô ấy vẫn luôn từ chối không cho anh đi. Nhất Nặc, cô ấy là trợ lý thân cận của em, cô ấy đã xảy ra chuyện gì, thì ít nhiều gì em cũng phải biết chút ít chứ đúng không?”

Doãn Nhất Nặc vò đầu bứt tai, vẻ mặt mờ mịt: “Em cũng không biết nữa! Mấy năm nay Tiểu Anh vẫn rất bình thường! Chỉ là thường xuyên bay tới bay lui, bận làm việc cho em, lại còn bận việc học. Cũng chưa từng thấy bất kì người đàn ông nào xuất hiện bên cạnh cô ấy. Cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến một người khác giới nào. Hơn nữa, sẽ không có ai trên thế giới này có thể đẹp trai hơn anh đâu, đúng không nào? ”

“Chuyện này thật thú vị.” Doãn Ngự Hàm nhếch miệng: “Không sao, dù gì thì bây giờ mọi người cũng đã về hết rồi, thời gian để làm rõ chuyện này còn dài. Mà này, Cố Miễu đâu?

Doãn Nhất Nặc buông một tay: “Thì cũng giống anh thôi, bận rộn không thấy tăm hơi.”

Cố Miễu đã tiếp quản toàn bộ tài sản của bá tước Phillips vào năm ngoái.

Rồi còn thêm công ty riêng của anh, vả lại anh lại còn muốn học lên tiến sĩ nên rất bận, bận đến nỗi rất hiếm khi ra ngoài.

Ngay cả anh và vợ sắp cưới cũng không cách nào gặp nhau được thường xuyên.

“Được rồi, biết rồi.” Doãn Ngự Hàm vẫy vẫy tay nói: “Anh đi tìm anh ấy đây.”

Sau khi Mễ Tiểu Anh rời khỏi nhà họ Doãn, cô không đi tìm mẹ mà tự mình lái xe đi dạo phố.

Cô đối với Doãn Ngự Hàm ngoài trốn tránh ra cũng không còn cách nào khác.

Nhà họ Doãn có ân với cô, cô không thể nào lấy oán báo ân, hủy hoại Doãn Ngự Hàm và hủy hoại nhà họ Doãn được.

Mẹ nói rất đúng.

Mình và mẹ ngay từ lúc đầu chính là nhờ vào ân huệ của phu nhân nên mới có được ngày hôm nay.

Làm người phải biết uống nước nhớ nguồn, không thể vong ân phụ nghĩa.

Thực sự rất xin lỗi anh, Ngự Hàm, là tôi không xứng, anh tốt đến như vậy, nhất định sẽ gặp được một người con gái tốt hơn và phù hợp với anh hơn!

Điện thoại của Mễ Tiểu Anh đột nhiên vang lên.

Nghe thấy tiếng chuông, Mễ Tiểu Anh bỗng sinh ra tâm lý chán ghét.

Cô cho xe ngừng lại, cô nghe điện thoại với vẻ mặt thất thần: “Tiền không phải đã chuyển cho ông rồi sao? Ông còn muốn cái gì nữa?”

Một giọng nói nham nhở vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Mễ Tiểu Anh, tao là cha ruột của mày đó, mày bỏ tiền ra nuôi tao chẳng phải cũng là lẽ thường tình thôi sao? Tiền mày đưa cho tao, tao đều đã xài hết rồi, tao nói lại một lần nữa mày mau chuyển tiền qua đây cho tao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK