Chương 2261
Cũng là bởi vì Cố Miểu thường xuyên về nước Anh một mình cho nên mọi người cũng không nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, lúc này trong dòng họ nhà Phillips đã có kẻ đang âm mưu khiến Cố Miểu hoàn toàn tách biệt khỏi dòng họ Doãn và hoàn toàn thuộc về dòng họ Phillips mà thôi.
Thậm chí họ chỉ vì mục tiêu này mà không tiếc khởi động một kế hoạch lớn. Đây là chuyện sau này nên tạm thời sẽ không đề cập đến.
Ở sơn trang Lạc Hà, nhanh chóng có một nhóm nông dân giỏi trồng trọt đã có mặt để cầm tay chỉ việc những thanh niên nam nữ nhà giàu cách trồng trọt cày cấy.
Trồng trọt cày cấy ở đây là trồng trọt cày cấy thực sự chứ không phải kiểu làm để trưng bày lấy lệ.
Mặc kệ là cô cả danh giá của nhà họ Doãn hay là cậu chủ được cưng chiều của nhà họ Mặc, hay là cậu chủ nhỏ nghịch ngợm phá phách thích gây sự của nhà họ Cảnh, cho đến cậu chủ nhà họ Thượng có tính cách sống nội tâm, thậm chí là Mộc Tử Việt là một chú chó nghiên cứu khoa học cũng không thoát khỏi cảnh mặc bộ quần áo lao động màu xanh lam mà ngồi xổm trên mặt đất, kiên nhẫn lắng nghe các chuyên gia nông nghiệp và nông dân giàu kinh nghiệm truyền dạy bí quyết trồng trọt.
Họ vừa nghe giảng vừa bắt tay vào thực hành.
Trong vòng chưa đầy nửa ngày, nhóm thanh niên danh giá nhất ở thành phố N và thành phố S đều đã trở thành những con khỉ lấm lem bùn đất.
Lúc ăn cơm trưa, Cảnh Thiếu Hoài không để ý đến hình tượng của anh ta mà trong miệng vừa gặm bánh bao vừa nằm vật xuống đất than thở: “Trời ơi, sao mà trồng trọt lại vất vả như vậy chứ. Rõ ràng là ở thời đại cơ giới hóa, tại sao chúng ta vẫn dùng những cách thô sơ như vậy để trồng trọt chứ?”
Những người khác ngấu nghiến ăn lấy ăn để thức ăn trong miệng bất kể hình tượng của họ và cũng nhau nằm quay đơ trên mặt đất.
Mặc Ngôn nằm gần Cảnh Thiếu Hoài nhất, khi vừa nghe thấy Cảnh Thiếu Hoài kêu gào như vậy thì vội lấy tay che miệng anh ta rồi nói: “Cậu nói nhỏ thôi chứ. Để cho anh nghe thấy thì lại cho chúng ta một mẫu đất khác nữa bây giờ.”
Chỉ mới cách đây ba giờ đồng hồ trước, bởi vì Cảnh Thiếu Hoài đã cằn nhằn một câu nên bị Doãn Ngự Hàm trừng phạt trồng thêm một mẫu nữa.
Vì vậy, dù ai cũng mệt đến nỗi há miệng như chó nhưng không ai dám kêu ca.
Đây là uy nghiêm của anh cả.
Cảnh Thiếu Hoài kháng nghị bằng ánh mắt im lặng, Doãn Ngự Trinh nằm bên cạnh cắn một cây cỏ côn trong miệng và mơ hồ nói: “Tôi luôn cảm thấy anh cả đang làm chuyện gì đó lớn lắm.”
Nếu không, làm sao anh lại mời các chuyên gia nông nghiệp và những người nông dân giàu kinh nghiệm đến dạy họ cách trồng trọt cày cấy được chứ?
“Đừng nói với tôi, đây là sắp tới ngày tận thế rồi nên mới bắt chúng ta học cách trồng trọt trước để phòng ngừa tương lai không bị đói đó nha.” Mộc Tử Việt không khỏi than thở: “Chỉ là lương thực dự trữ trong kho thóc của gia đình chúng ta cũng đủ cho chúng ta ăn năm mươi năm rồi, phải không?”
“…Tử Việt à, cậu thực sự xứng đáng là con cháu của nhà Jiro, tận thế mà cậu cũng có thể nghĩ ra. Nếu tôi nói đúng thật là có những ngày tận thế thì chắc chắn đó là do thí nghiệm của bố cậu đã bị rò rỉ, lây nhiễm bệnh cho con người và tạo thành thây ma.” Doãn Nhất Nặc cười híp mắt, những người khác cùng nhau cười ha ha.
Còn phải nói sao.
Thực sự Hirayama Jiro có khả năng làm điều này.
Nếu không phải ông ta gặp Cố Hề Hề và yêu Mộc Nhược Na thì với tính cách trời ơi đất hỡi của ông ta thì thật khó để nói rằng một ngày nào đó ông ta thực sự mệt mỏi với thế giới này thì sẽ khiến cho một loại vi rút nào đó phát tán và sau đó mang đến sự kết thúc cho thế giới này.