Chương 1019
Thậm chí đến vết thương trên ngực, cũng sạch sẽ, không có một vết máu nào.
“Có phải em rất mong tôi chết đúng không?” Nhất Nhiễm mở mắt ra nhìn về Vân Mạc Dung: “Thật xin lỗi, tôi tạm thời chưa chết được. Trước khi thầy chiêm tinh của đời tiếp theo xuất hiện, tôi sẽ không chết.”
“Anh sao rồi?” Vân Mạc Dung không tiếp lời của anh, hỏi: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Vân Nặc.” Nhất Nhiễm nhìn chăm chăm vào cô: “Ban nãy tất cả mọi người đều đang cấp cứu cho tôi, cơ hội tốt như vậy, tại sao em không trốn đi? Em rõ ràng biết, chỉ cần vượt qua cây cầu treo đó em liền tự do rồi, tại sao em lại không đi?”
Vân Mạc Dung hỏi ngược lại: “Nhất Nhiễm, anh cảm thấy anh có phải là tên ngu xuẩn không?”
Nhất Nhiễm nhướn lông mày nhìn cô ấy.
“Không, anh không phải.” Vân Mạc Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh cố ý điều người canh gác cầu đi, chính là vì muốn thăm dò tôi, xem liệu tôi có bỏ trốn, đúng không?”
“Ha ha.” Nhất Nhiễm nhẹ nhàng cười.
“Người canh gác bình thường canh rất nghiêm ngặt, nhất thời lại lộ ra sơ hở, điều này thật không hợp lí.” Vân Mạc Dung thản nhiên nói: “Càng huống hồ, mặc dù tôi sốt ruột quay về, nhưng cũng không thể nhìn anh khi đang mấp mé bên bờ vực sống với chết, mà lẻn đi.”
Ánh mắt Nhất Nhiễm có đôi chút thay đổi: “Là lời thật lòng của em hay sao?”
“Phải.” Vân Mạc Dung nhìn sang Nhất Nhiễm, cố để biểu cảm của bản thân bình tĩnh không dao động.
Nhất Nhiễm vui vẻ cười: “Đây không phải có nghĩa là, từ đáy lòng của em, tôi có phải là người mà em không thể thiếu?”
“Chuyện này không có liên quan.” Mạc Vân Dung phủ định: “Tôi chỉ không phải là loại lòng lang dạ sói mà thôi.”
Mặc dù lại bị Vân Mạc Dung mắng, Nhất Nhiễm hình như càng vui hơn.
Nhất Nhiễm gật đầu, nói: “Xem ra người thông minh, chính là có thể sống sót tốt hơn. Thực ra, coi như em có qua được tên canh gác cũng chả có tác dụng.”
Tim Vân Mạc Dung trong chốc lát rung động.
“Bởi vì, củ mài cũng bị tôi đào rỗng rồi. Coi như em qua được tên canh gác, cũng không qua được cây cầu treo ở sườn núi. Vị trí ở sườn núi, toàn bộ ngọn núi giấu chúng ta ẩn trữ sự sống. Bên kia có tên đang canh gác, em cứ trốn ở sườn núi đừng để bị bọn họ phát hiện ra, sau đó chết đói, chết khát. Hoặc là, em sẽ bị bắt đến trước mặt tôi lần nữa mà thôi.” Nhất Nhiễm tiết lộ sự thật với tâm trạng tốt: “Thế là em thành công có được sự tín nhiệm của tôi.”
Vân Mạc Dung mất kiểm soát khép đôi mắt lại.
May mắn là cô ấy không liều lĩnh!
Nếu không, chỉ sợ việc sắp thành lại hỏng.
Bây giời bản thân phải tranh thủ có được sự tín nhiệm của anh ta, hy vọng vết xước trên biển xe không bị bọn họ phát hiện!
Đi đường núi, có hòn đá nhỏ sập xuống trên biển xe, là chuyện rất bình thường.
Chỉ cần không nhìn kỹ càng, cơ bản không nhìn ra là bản thân vẽ một bông hoa sơn trà.
Hoa sơn trà, là loại hoa đại diện cho tỉnh Y.
Chỉ cần Cố Hề Hề nhìn thấy bông hoa này, nhất định đoán ra tình hình của bản thân cô ấy.
Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện nha!
“Vân Nặc?” Nhất Nhiễm gọi cô: “Sao thế?”