Chương 1443
Hoàng Ái Linh là người không thể chấp nhận được sự thật này nhất, khi nhận được cuộc gọi và được thông báo bị đuổi việc, cô ta đã phát điên lên!
Trưởng nhóm của Hoàng Ái Linh nói thẳng với cô ta: Đây là quyết định của cấp trên, vì Hoàng Ái Linh chỉ là nhân viên thời vụ nên không cần phải chấm dứt hợp đồng mà trực tiếp thông báo sa thải.
Không chỉ có vậy, khi Hoàng Ái Linh không phục đi xin việc tại ở công ty của đối thủ, đối phương đã trực tiếp từ chối khi họ nhìn thấy thông tin của cô ta. Trong nhiều ngày liên tiếp, Hoàng Ái Linh đều bị từ chối tất cả cho dù cô ta đã nộp bao nhiêu hồ sơ!
Lúc này Hoàng Ái Linh mới nhận ra mình đã đắc tội đến một người kinh khủng nào đó.
Cho đến lúc này, Hoàng Ái Linh vốn vẫn không muốn tin rằng Vương Uông là nhân viên của nhân viên tập đoàn tài chính Doãn Thị, cô ta lúc này mới thực sự hoảng sợ.
Hoàng Ái Linh lòng như lửa đốt muốn đến gặp Vương Uông để xin xỏ, nhưng không thấy Vương Uông đâu cả.
Không có cách nào, Hoàng Ái Linh tìm đến Mạnh A Nhiên.
Mạnh A Nhiên cũng không muốn gặp cô ta, luôn tránh mặt cô ta.
Mãi đến một ngày, Mạnh A Nhiên bị Hoàng Ái Linh chặn ở ngoài cửa phòng thay quần áo nhà máy, phải đưa Hoàng Ái Linh đến một gian phòng nhỏ bên cạnh nói chuyện.
“Anh A Nhiên, anh phải giúp em đó! Tất cả đều là lỗi của Vương Uông! Không phải em chỉ vừa mới nói một hai câu thôi sao? Cô ta không phải còn rất tốt sao? Rõ ràng cô ta không hề bị một chút tổn thương, dựa vào đâu mà ngang ngược làm cho em mất việc như vậy chứ?” Hoàng Ái Linh oan ức khóc hu hu: “Anh A Nhiên, anh có giao tình với Vương Uông, xin hãy giúp em xin một tiếng được không vậy?”
Mạnh A Nhiên nhìn Hoàng Ái Linh bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Bây giờ tôi không còn mặt mũi nào mà gặp cô ấy nữa rồi. Chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi cũng có chỗ sai. Vốn dĩ tôi vẫn còn có cơ hội gần gũi với cô ấy, nhưng vì các người, thậm chí cơ hội cuối cùng đó cũng đã bị mất. Tôi nên tìm ai để khóc lóc đây chứ?”
Hoàng Ái Linh nghe xong những lời này, trên mặt không giấu được vẻ ghen ghét: “Anh A Nhiên, Vương Uông đã leo lên chức vụ cao rồi. Anh chỉ là một người lao động bình thường! Anh A Nhiên, anh biết không? Em đã luôn thích anh từ khi còn học cấp hai! Em sẽ chứng tỏ bản thân mình tốt hơn Vương Uông gấp vạn lần!”
“Đủ rồi.” Mạnh A Nhiên hất tay Hoàng Ái Linh ra, nói: “Hiện tại tôi không muốn nói chuyện gì nữa, sau này cô cũng đừng tìm đến tôi nữa! Tôi đã nghe nói qua, chuyện mấy người mất việc đều không phải là do Vương Uông làm, mà là do có người muốn lấy lòng Vương Uông nên đã sa thải các người. Sở dĩ công việc của tôi vẫn giữ lại được như vậy, là nhờ có Vương Uông đặc biệt đánh tiếng! Tôi dù có ngu ngốc cũng phải biết điều, sau này cô đừng đến tìm tôi nữa. Tôi không có tư cách nào để giúp cô. Được rồi, tôi đi đây.”
Sau đó, Mạnh A Nhiên không còn để ý đến tiếng khóc nức nở của Hoàng Ái Linh nữa, bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Chỉ vào lúc rời đi, Mạnh A Nhiên rốt cuộc cảm giác được cái gì gọi là cảm giác vô lực.
Đời này, anh ta hẳn là không có tư cách theo đuổi Vương Uông nữa rồi đúng không?
Tiểu Vương không quan tâm đến những diễn biến tiếp theo này.
Cô ấy cũng hiểu rằng một khi công việc của cô ấy được lộ ra, sẽ có một đám người tìm kiếm cô ấy để giúp đỡ trong tương lai.
Cô ấy không muốn gây rắc rối cho mợ chủ nên đã rời khỏi đám bạn học và giữ khoảng cách nhất định với các bạn học cũ.
Cô ấy không muốn gây thêm rắc rối.
Hai ngày sau, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đi cùng đoàn xe, muốn đến dùng bữa thử ở nhà hàng sân vườn do Vương Uông giới thiệu.