Chương 1942
“Khương Hữu.” Một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Em đi theo anh, anh sẽ dẫn em đi một vòng.”
Bấy giờ, cô Khương mới nói với những cô chiêu quanh đấy rằng: “Anh trai tôi đến rồi, tôi đi theo anh tôi đi xung quanh để chào hỏi trước đã.”
Nói xong, Khương Hữu và anh trai Khương Tả rời đi.
Khương Hữu vừa đi, mấy cô chiêu lại bắt đầu bàn tán xôn xao: “Nhà họ Khương này đến đây cũng chẳng có ý tốt gì cả!”
“Còn không phải vậy sao? Nhà họ Khương gặp may, sớm biết được hướng gió.” Một cô chiêu mặc bộ lễ phục màu đen mở miệng giải thích rằng: “Thoắt cái đã trở thành người mới có địa vị cao quý trong cái vòng này của chúng ta. Tôi còn nghe nói Khương Tả rất có bản lĩnh, có thể làm cho một gia tộc tam lưu nho nhỏ phát triển lớn hơn mười lần, không chỉ như vậy, họ còn có quan hệ với bên trên nữa, nếu không, làm sao họ có thể xuất hiện trong buổi tiệc tối ngày hôm nay được?”
“Cô Nguyên, cô cảm thấy Khương Hữu thật sự có thể theo đuổi được Doãn Ngự Hàm?” Có người ở bên cạnh không nhịn được mở miệng hỏi: “Nhà họ Khương cũng được xem như là một gia tộc mới có địa vị cao nhưng vẫn còn kém xa so với nhà họ Doãn mà.”
“Ai mà biết được?” Khóe miệng cô Nguyên lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm mang hàm ý sâu xa.
Tóm lại là phải có người đứng ra thử nghiệm chứ, không phải sao?
Nếu cái cô Khương Hữu này đã không thể chờ được nữa mà muốn thay mọi người đi thăm dò trước, vậy cứ để cho cô ta đi làm xem sao.
Nếu như bên người của Doãn Ngự Hàm thật sự không có ai, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ tham gia cạnh tranh với nhau đây?
Thử nhìn lại phu nhân hiện tại của nhà họ Doãn Cố Hề Hề xem, liền có thể hiểu người được gả tới nhà họ Doãn sẽ được hưởng phúc như thế nào.
Chuyện tốt như vậy, ai sẽ từ chối chứ?
Một bên khác, Khương Tả dắt theo em gái Khương Hữu, hạ thấp giọng khẽ nói: “Đây là cơ hội tốt để nhà họ Khương chúng ta chính thức bước vào giới thượng lưu sau này, anh sẽ giới thiệu những cô, cậu nhà họ Doãn với em, em nhất định phải cố gắng giành được tình cảm của bọn họ, em nhớ chưa? Điều này liên quan đến việc chúng ta có thể bước vào vòng tròn này của họ trong tương lai hay không, nên ngày hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì không hay cả.”
“Anh, anh yên tâm đi, em sẽ không làm gì khiến anh mất mặt đâu.” Khương Hữu trả lời với dáng vẻ tràn đầy tự tin.
Khương Tả gật đầu, dẫn theo Khương Hữu đi tới chào hỏi với đám người Doãn Ngự Hàm.
“Cậu Doãn, cậu Cố, hai người là người tôi đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay được nhìn thấy người thật làm cho tôi cảm thấy thật vinh hạnh.” Khương Tả nhiệt tình đi qua chào hỏi.
Doãn Ngự Hàm liếc mắt nhìn Khuê Sinh, Khuê Sinh lập tức thấp giọng giới thiệu rằng: “Đây là nhà họ Khương làm về mảng network, là gia tộc vừa mới phất lên gần đây, còn người này là Khương Tả, người thừa kế của nhà họ Khương.”
Bấy giờ, Doãn Ngự Hàm mới bắt tay chào hỏi đối phương: “Cậu Khương, đừng khách sáo.”
“Cậu Khương đúng là tuổi trẻ tài cao.” Cố Miểu cũng tới bắt tay với Khương Tả: “Sau khi trở về nước, tôi đã nghe nói trong nước có một con hắc mã vừa mới quật khởi, có một không hai, nhanh chóng đem những người trong nghề bỏ lại đằng sau.”
Khương Tả được sủng mà lo sợ, cố gắng nhịn xuống tâm tình hưng phấn, nói rằng: “Đâu có đâu có, đều là múa rìu qua mắt thợ. Để tôi giới thiệu một chút, đây là em gái tôi Khương Hữu, mới vừa du học từ Singapore trở về.”
Khương Hữu nhìn thấy Doãn Ngự Hàm ở khoảng cách gần, phát hiện anh càng đẹp trai, càng mê người, kích động đến nỗi nhịp tim đều đập nhanh hơn, nhanh chóng đưa tay ra: “Cậu Doãn tốt lành.”
Doãn Ngự Hàm không có ý bắt tay với Khương Hữu mà chỉ là nhàn nhạt gật đầu, xem như là chào hỏi.