Chương 2003
Mặc dù Khương Hữu có chút không cam tâm, nhưng cũng không dám chống đối ở nơi này, cũng chỉ đành không tình nguyện mở miệng nói: “Đây chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không cãi nhau.”
Nụ cười của Mễ Tiểu Anh sâu hơn mấy phần: “Lát nữa buổi tiệc sẽ chính thức bắt đầu, hai vị nghỉ ngơi đi, tôi xin đi trước.”
Lúc Mễ Tiểu Anh rời đi, Khương Hữu và Tiêu Diễm Diễm trừng mắt lẫn nhau, song không ai dám cãi nhau nữa.
Câu nói vừa rồi của Mễ Tiểu Anh trong bọc có kim, nếu như bọn họ dám không nể mặt Mễ Tiểu Anh, Mễ Tiểu Anh thực sự sẽ đuôi bọn họ đi.
Mục tiêu của bọn họ là Doãn Ngự Hàm, đây chính là cơ hội có thể tiếp xúc với Doãn Ngự Hàm khó gặp.
Dĩ nhiên sẽ không bởi vì vài câu đầu môi mà đánh mất đi cơ hội đáng ngưỡng mộ như thế.
“Hừ.” Khương Hữu chủ động quay người rời đi.
Tiêu Diễm Diễm cũng hừ một tiếng, rời đi theo hướng ngược nhau.
Những người khác nghe nói chuyện của Tiêu Diễm Diễm và Khương Hữu, đều đã có kinh nghiệm, bất kể căm thù tình địch như thế nào, chí ít ở ngoài mặt đều giả vờ hoà hợp êm thấm, không ai dám cãi nhau, không ai dám ầm ĩ.
Mễ Tiểu Anh không chỉ là một quản gia, còn là trợ lý đặc biệt của Doãn Nhất Nặc đấy.
Chỉ cần Mễ Tiểu Anh lên tiếng đuổi người, có lẽ nhà họ Doãn sẽ không nói câu nào.
Cho nên, có vết xe đổ này, buổi tiệc tổ chức thuận lợi đến kỳ lạ.
Trên bữa tiệc hoan nghênh này, Doãn Ngự Hàm ăn mặc lịch sự cũng có mặt.
Khi anh đứng ở sảnh, không ít cô gái theo bản năng phát ra tiếng hít khí, sau đó chụm đầu xì xào bàn tán: “Má ơi, quá đẹp rồi, còn đẹp trai hơn mình nghĩ nữa!”
Cho dù có mấy cô gái là bị trong nhà buộc đến xem mắt, giờ phút này nhìn thấy Doãn Ngự Hàm, một chút không cam tâm còn sót lại đáy lòng đều bị vứt bỏ triệt triệt để để, đáy lòng vô cùng may mắn, bị trong nhà buộc tới đây xem mắt, mới có thể nhìn thấy Doãn Ngự Hàm tuấn dật siêu quần như thế.
Cố Miểu bởi vì đã có vợ chưa cưới, cho nên điệu thấp hơn Doãn Ngự Hàm rất nhiều.
Nhưng khuôn mặt đó của anh, thật sự không điệu thấp được.
Dù biết rõ Cố Miểu và Doãn Nhất Nặc đã có hôn ước, vẫn có mấy cô gái không nhịn được lộ ra vẻ ái mộ.
So với cô gái ở đây, mục tiêu của những đồng bào nam thì vô cùng nhất trí, tất cả đều tập trung vào trên người Vân Song.
Song khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Vân Song như nhìn thấu tất cả, ai ai cũng rụt về.
Không ai dám đối đầu trực diện với ánh mắt của Vân Song.
Sẽ có cảm giác bị ánh sáng đó nhìn thấu.
“Vô cùng cảm ơn các vị đã đến, ba ngày hôm nay ngày mai ngày mốt, sẽ có rất nhiều cơ hội để chúng ta làm quen lẫn nhau.” Doãn Ngự Hàm thân làm chủ nhân, mở miệng nói: “Mọi người đừng câu nệ, dù sao chúng ta đều là người đồng lứa, có chủ đề nói mãi không hết.”
Người phía dưới nhao nhao phụ họa: “Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng vô cùng muốn trao đổi với Doãn thiếu một chút đấy.”
Doãn Ngự Hàm tiếp tục nói: “Nơi này không có trưởng bối, chúng ta muốn nói gì thì nói cái đó đi, muốn trò chuyện gì thì trò chuyện cái đó, bất kể là liên quan tới công việc hay là lý tưởng, đều có thể nói thoải mái. Mặt khác ——”
Doãn Ngự Hàm nhìn thoáng qua Mễ Tiểu Anh đứng ở một bên, lại mở miệng nói: “Mặt khác, quản gia Tiểu Mề chúng tôi chuẩn bị món ăn phong phú cho mọi người, mọi người cần gì cứ mở miệng, quản gia Tiểu Mễ chúng tôi nhất định sẽ thỏa mãn nhu cầu của mọi người.”