Chương 1575
Ông cụ Khúc nói chuyện rất chậm, thế nhưng cũng nhanh chóng nói ra hết đầu đuôi mọi chuyện.
Hóa ra, ông cụ Khúc quả thực đã tự sắp xếp cho chính mình cả rồi.
Ông ta cứ chờ mãi, ông ta muốn nhìn xem kết cục cuối cùng của đám con nhà mình.
Vào thời điểm cuối cùng khi bọn họ sống mái với nhau, người của ông ta sẽ nhanh chóng đưa ông ta rời khỏi cái trang viên đó.
Khúc Tranh Minh là một sự ngoài ý muốn.
Ông cụ Khúc vốn đã chuẩn bị trót lọt cả rồi, quấn áo có cất giấu di chúc cũng đã tròng vào người, đến lúc chuẩn bị rời đi thì Khúc Tranh Minh lại mò tới.
Không thể không thừa nhận rằng, những lời nói của Khúc Tranh Minh đã khiến ông cụ Khúc cảm thấy xúc động.
Mấy đứa con của ông ta đều đã biến chất cả, mà ông ta cũng quả thực là cần có môt người thừa kế.
Khúc Tranh Minh xuất hiện đúng lúc, hơn nữa lại nói ra được toàn bộ sắp xếp trong nửa năm này của ông ta, thế là đã đủ để chứng minh năng lực và sự ẩn nhẫn của Khúc Tranh Minh, như vậy là đã có tư cách kế thừa nhà họ Khúc rồi.
Bởi vậy sau khi đám người của Khúc Tranh Minh nhanh chóng đưa ông cụ Khúc rời khỏi trang viên nhà họ Khúc thì dựa theo kế hoạch ban đầu tức là sẽ tìm đến Mặc Tử Hân hoặc Cố Hề Hề.
Nhưng mà khi nói ra chuyện này, ông cụ Khúc lại kéo Khúc Tranh Minh lại, bảo anh ta rằng không cần phải phiền phức như thế, ông ta đã bàn bạc giao kèo trước với Doãn Tư Thần từ sớm, bọn họ sẽ đi một đầu đường ngầm khác, đi thẳng đến sân sau trang viên nhà họ Doãn luôn.
Ông cụ Khúc làm như vậy thực ra chẳng khác nào nói cho Khúc Tranh Minh, nói cách khác, người kế thừa tài sản của ông ta chắc chắn sẽ là Khúc Tranh Minh rồi.
Khúc Tranh Minh vui mừng quá đỗi, lập tức đi theo đám người của ông cụ Khúc, chuyển hướng sang một ngả đường ngầm khác, xuyên qua lòng núi đi thẳng đến sân sau trang viên nhà Doãn Tư Thần.
Đây chính là hết thảy chân tướng.
Cố Hề Hề nhịn không được hỏi: “Mấy người thật đúng là, cần thận quá thể! Nếu đã muốn đến đây thì tôi sẽ thực hiện giao kèo của ngài và Tư Thần, bảo vệ mọi người rời đi an toàn.”
“Cảm tạ.” Ông cụ Khúc gật gù.
Trên mặt ông ta mang theo vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là đã đuối sức lắm rồi.
Cố Hề Hề không chút chần chừ dây dưa, sai người đỡ ông cụ Khúc trở về phòng để nghỉ ngơi.
Khúc Tranh Minh bấy giờ cũng đã thay một bộ quần áo khác, dáng vẻ quần là áo lụa ngày xưa đã biến mất không còn dấu vết, giờ đây thay vào đó là một bộ đồ cực kỳ chín chắn lại rất ung dung.
Cố Hề Hề nhìn Khúc Tranh Minh, nhất thời lại chẳng biết phải nói gì cho phải.
Cô có thể nói rằng, Khúc Tranh Minh nhịn nhục diễn tuồng hơn ba mươi năm ròng quả thực đã thành công xuất sắc không nhỉ?
Khúc Tranh Minh dường như đoán được tâm tư của Cố Hề Hề, khẽ khàng cười bảo: “Có phải cô cũng cảm thấy, tôi diễn kịch rất giỏi phải không?”
Cố Hề Hề xấu hổ cười cười: “Nói thế cũng không hay cho lắm.”
“Không diễn kịch thì làm sao tôi có thể cười đến khi hạ màn cơ chứ?” Khúc Tranh Minh rũ mắt nói: “Thật ra tôi cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, người bắt tay giao kèo với ông ấy lại là Doãn Tư Thần, Tôi còn nghĩ đó là Mặc Tử Hân, dù sao Mặc Tử Hân thì tự mình đến đây, còn nhà họ Doãn lại chỉ phái cô đến mà thôi.”
Cố Hề Hề nói: “Tôi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ anh lại đi theo đến đây.”
“Thế có tính là tôi may mắn không nhỉ?” Khúc Tranh Minh cười khẽ: “Tôi chỉ lờ mờ đoán được rằng bố tôi sẽ không chịu nằm chờ chết, chẳng ngờ rằng, tôi lại đoán đúng rồi.”