Chương 1157
“Được.” Lâm Phong quay người rời đi.
“Người có thể để cháu dẫn đi theo bên mình, thật không nhiều.” Đạo sĩ Dịch Dương nói.
Mộc Nhược Na lập tức phản ứng lại: “Ôi, chỉ là một cậu nhóc ấy mà. Đạo sĩ đừng nghĩ linh tinh, cháu và Hirayama tuy có chút mâu thuẫn, nhưng hôn nhân của bọn cháu vẫn rất bền vững.”
Một người nào đó đã hoàn toàn quên đi rồi, vài hôm trước là ai ở khách sạn điên cuồng hét đòi li hôn.
“Vậy thì tốt.” Đạo sĩ Dịch Dương gật gật đầu đồng ý nói: “Tên nhóc này, trên trán có chút màu đào, cháu và cậu ấy không nên gần nhau quá.”
Đạo sĩ Dịch Dương thực sự coi Mộc Nhược Na là hậu bối của mình. Nếu không, sẽ không nói nhiều như vậy.
“Cháu biết.” Mộc Nhược Na gật đầu.
Cô đương nhiên biết!
Chính mắt cô đã nhìn thấy Chu Nghệ dẫn theo Lâm Phong.
Cô cũng đâu phải là muốn nuôi tiểu minh tinh, chỉ là đơn thuần cảm thấy người con trai này không tồi mà thôi.
“Sư phụ đã là người hơn tám mươi tuổi rồi, thực ra không muốn quản những chuyện thi phi như này.” Đạo sĩ Dịch Dương từ từ mở miệng nói chuyện.
“Làm gì có chuyện hơn tám mươi chứ?Thầy xem nhìn thầy mới có hơn năm mươi.”
Lâm Nhược Na mau chóng bợ đỡ xu nịnh.
Đạo sĩ Dịch Dương quả thực chăm sóc rất tốt, nhìn chỉ tầm khoảng hơn sáu mươi tuổi, nhưng nói là năm mươi, thì có chút khoa trương rồi.
“Bướng bỉnh.” Đạo sĩ Dịch Dương không nói quá cụ thể, chỉ là nói qua loa mơ hồ: “Nếu như trong đầu cháu đã có dự tính rồi thì tốt. Cậu con trai kia, thực sự rất thông minh, nếu như cháu có thể kéo nó ra khỏi vũng bùn, vậy thì cũng có một phần công đức rồi.”
Mộc Nhược Na không còn gì để nói với đạo sĩ Dịch Dương nữa, gật gật đầu, trả lời rằng: “Cháu biết, cháu cũng dự tính như thế. Cháu cảm thấy cậu ấy về bản chất thì rất tốt, vì thế mới không để cậu ấy đi sai đường nữa, mới muốn kéo cậu ấy trở về con đường quy chính.”
Đạo sĩ Dịch Dương hài lòng gật gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Lâm Phong ở ngoài cửa sổ, đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng anh ta đang run lên.
Mộc Nhược Na thật sự không ruồng bỏ mình sao?
Cô ấy còn muốn giúp đỡ mình?
Cô ấy, thật sự không biết mục đích mình tiếp cận cô ấy là gì sao?
Lâm Phong vừa nghĩ tới, mục đích mà Chu Nghệ muốn mình tiếp cận Mộc Nhược Na, liền không chịu được lại đấu tranh tư tưởng.
Làm sao bây giờ?
Anh ta nghe lời sắp xếp của Chu Nghệ, đến để ăn cắp mục tiêu của Mộc Nhược Na?
Hay là để bán đứng Chu Nghệ, làm người tố cáo cho Mộc Nhược Na?
Lâm Phong không dám nghe thêm nữa, vội vã rời khỏi.
Trước khi Lâm Phong rời đi, đạo sĩ Dịch Dương liếc mắt nhìn ra phía cửa sổ, rồi lại nhìn vào trong.
Người trẻ mà, thật dễ đi sai đường.
Nhưng nếu kịp thời sửa chữa, thì vẫn có thể cứu vãn một chút.
Mộc Nhược Na từ đầu tới cuối vẫn vô tư không cảm thấy gì đã uống hết một cốc trà, mới hỏi: “Đúng rồi, sư phụ vẫn chưa nói, sư phụ đi nhà họ Vân làm gì vậy?”