Chương 1784
Không ai có thể thoát khỏi những suy tính của anh ta.
Không, trên đời này còn có một người có thể trốn thoát.
Người đó là Cố Hề Hề.
Chỉ có duy nhất Cố Hề Hề.
Là người mà Mặc Tử Hân không nỡ tính kế trong suốt cuộc đời của mình.
Tiết Tuyết hít một hơi thật sâu, dù cô ta có giống Cố Hề Hề tới 5 phần thì có ích gì đây?
Rốt cuộc thì cô ta cũng không phải là Cố Hề Hề.
“Tôi hiểu rồi.” Dư Khiết hơi đau lòng không nhẫn tâm nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Tiết Tuyết.
Tuy nhiên, có những chuyện cần phải sớm nhìn rõ thì mới tốt.
Tránh giống như Lý Tư chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhưng đến khi thấy quan tài thì muốn quay đầu lại cũng đã muộn rồi.
“Cô Tiết có dự định làm gì trong tương lai chưa?” Dư Khiết chuyển chủ đề.
“Có làm gì cũng không quan trọng, dù sao thì nhà họ Tiết cũng sẽ không để tôi phải khó khăn.” Tiết Tuyết điều chỉnh ổn định cảm xúc rồi mới trả lời: “Có lẽ trong tương lai tôi vẫn sẽ hợp tác với các công ty ở đây, nhưng có thể tôi sẽ không giao dịch với tư cách cá nhân. Chuyện lần này đã dạy cho tôi một bài học sâu sắc. Tôi sẽ không bao giờ làm cho Chủ tịch Mặc xấu hổ nữa, tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.”
Dư Khiết rất vui vì sự hiểu biết của Tiết Tuyết.
“Nghe nói trong khoảng thời gian này, mợ chủ nhà họ Doãn đang tháp tùng chồng tham dự một số cuộc họp quan trọng ở nước ngoài. Nhìn vợ chồng họ tình cảm thật đáng ghen tị!” Tiết Tuyết bưng ly cà phê trước mặt lên, sau khi nhấp một ngụm và bình ổn tâm trạng, cô ta nói: “Đời này tôi không dám mơ ước được hạnh phúc êm ấm như mợ chủ của nhà họ Doãn. Tôi cũng chỉ hy vọng sau này chồng tôi có thể giữ được tấm lòng son sắt với tôi, vậy thì tôi cũng toại nguyện rồi!”
“Đúng thế.” Dư Khiết gật đầu đồng ý: “Trên đời nào có nhiều chuyện hoàn mỹ như vậy đâu? Có được một hai trường hợp hoàn mỹ là tốt lắm rồi. Hơn nữa, nhà họ Tiết tuy không phải đẳng cấp hàng đầu nhưng cũng không thiếu tiền bạc, cuộc sống tương lai của cô cũng sẽ không quá khó khăn.”
“Mượn lời tốt lành của cô.” Tiết Tuyết đứng lên: “Tôi biết cô đang bận nên sẽ không quấy rầy quá lâu! Tôi về trước đây, sau này nếu có cơ hội gặp mặt thì tôi sẽ mời cô một bữa để thay lời cảm ơn.”
“Được rồi, vậy tôi không tiễn nữa.” Dư Khiết cũng đứng lên, cô còn có chuyện khác nên cũng không khách sáo với Tiết Tuyết.
Thực sự là nói chuyện với những người thông minh thì dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi tiễn Tiết Tuyết đi, Dư Khiết mới lái xe về nhà bố mình.
Khi đến dưới lầu thì chân Dư Khiết lại nhấn phanh xe.
Không hiểu sao cô lại có chút lo lắng bất an khi xa nhà lâu ngày rồi lại chần chừ không dám đi lên.
Lên rồi thì biết nói gì đây?
Cô đã nói rõ với bọn họ rồi, cô chỉ có trách nhiệm phụng dưỡng bố mình, còn những chuyện khác thì cô không lo liệu được.
Nhưng… cô lại không kìm được lòng mình mà đưa cho bọn họ ba mươi vạn.
Có thể là do xe của Dư Khiết quả thật có chút chói mắt trong cái khu dân cư đổ nát này.
Khi cha của Dư Khiết vô tình nhìn xuống thì ông liền nhìn thấy xe của Dư Khiết.