Chương 1195
Hirayama Jiro cũng nâng chén rượt: “Thực sự rất đẹp.”
Amy lập tức cười bảo: “Có thể khiến hai người thấy vừa lòng như vậy , chúng tôi cũng vui vẻ lắm, vì khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi của chúng ta, cụng ly!”
“Cụng ly! Lâm Phong cũng nâng chén rượu, chạm cốc cùng mọi người.
Trong lúc dùng bữa, Lâm Phong kể lại những chuyện thú vị lúc mình quay diễn đóng phim, Amy thì kể lại một số chuyện gặp được trong một số buổi thí nghiệm.
Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro thì lại nói rất ít, hai người họ nghỉ im lặng nghe kể chuyện, thế rồi khi Amy và Lâm Phong nhiệt tình mời chào thì cũng cứ uống hết chén này đến chén khác.
Lúc đầu Mộc Nhược Na còn nghĩ đã là rượu cao lương, lại còn là đồ tự làm thì có thể nặng đến cỡ nào kia chứ?
Thế nhưng đến khi cô cảm thấy đầu óc dần trở nên nặng chình trịch thì mới nhận ra rằng, loại rượu tự ủ này quả thật cũng có thể uống say được đấy.
“Không được không được, tôi không uống thêm nữa, ngày mai tôi còn phải đi dự họp.” Mộc Nhược Na xua tay liên tục: “Không uống được nữa đâu.”
Hirayama Jiro cũng đã uống hơi nhiều, cả khuôn mặt đỏ bừng, thoạt trông như một chàng thiếu niên dễ ngượng.
Anh thì lại chẳng nói gì cả, chỉ giương đôi mắt sáng trong suốt nhìn mọi người, nhìn đến độ khiến người ta chẳng nỡ lòng nào mà chuốc thêm rượu nữa.
Thế nhưng hai người bọn họ không uống say thì làm sao ra tay được chứ?
Amy cười bảo: “Có gì đâu mà, dù sao phòng chúng tôi cũng ở ngay phía dưới, uống nhiều cũng chẳng sao cả, cùng lắm thì về phòng nghỉ là được mà. Hiếm khi mới được ra ngoài một lần mà, phải vui chơi hết mình, uống hết mình mới được chứ, nào, cạn chén!”
Amy nâng chén rượu của Mộc Nhược Na lên, chạm cốc với cô: “Chủ tịch Mộc, cô vất vả nhiều rồi, đêm nay cứ phải thả lòng một chút, ngày mai mới có tinh thần làm việc chứ!”
“Ực!” Mộc Nhược Na cầm chén rượu dốc một hơi cạn sạch.
“Anh Hirayama Jiro, nghe nói thí nghiệm của anh đã xong cả rồi, trước tiên xin chức mừng anh mọi việc thành công tốt đẹp.” Lâm Phong chúc rượu cho Hirayama Jiro: “Về sau tôi còn phải vào đoàn phim để đi quay chụp, có khi sẽ không có thời gian để ăn mừng với anh nữa, hôm nay coi như là tiệc chúc mừng cho anh nhé!”
“Cạn chén!” Hirayama Jiro uống một hơi cạn sạch chén rượu, vui vẻ cười ngốc nghếch.
Uống hoài uống mãi, Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro cuối cùng cũng bắt đầu thấy mơ mơ màng màng.
Lâm Phong trao đổi một ánh mắt với Amy, cùng nhau lạnh mặt gật đầu.
“Nhược Na, tôi đỡ cô về nghỉ ngơi được không?” Lâm Phong lạigần, đưa tay đỡ lấy Mộc Nhược Na.
Amy khẽ lần trong túi của Mộc Nhược Na lấy thẻ phòng của cô ra, cất vào trong túi mình, thế rồi lại cầm thẻ phòng của mình đưa cho Lâm Phong.
Amy quay đi định đỡ Hirayama Jiro dậy.
“Amy!” Lâm Phong chợt gọi cô lại: “Cô thật sự muốn làm như vậy ứ?”
Amy quay đầu lại nhìn lướt qua Lâm Phong, cười như không cười, bảo: “Không phải anh vẫn mong tôi làm như thế à?”
“Tôi…” Lâm Phong muốn nói rồi lại thồi.
“Thẻ phòng tôi đã đưa cho anh. Đêm anh có muốn ngủ với cô ấy hay không thì tùy vào lựa chọn của anh.” Amy cười khẽ: “Còn về tôi với Hirayama Jiro thì không cần anh phải bận tâm. Con người tôi chẳng có tí kiên nhẫn nào đáng kể cả. Muốn làm chuyện gì thì sẽ làm cho nhanh gọn. Cơ hội lần này rất khó mà có được, bỏ lỡ rồi sẽ không có lần khác đâu.”