Chương 999
“Vân Nặc, đừng cố gắng chạy trốn, không có ai tìm được em ở đây đâu.” Nhất Nhiễm mỉm cười nói: “Tôi vì ngày này đã mưu tính quá nhiều rồi. Bây giờ chắc hẳn bên ngoài rất náo nhiệt, bởi vì em mất tích nên bọn họ đều đang tìm toàn bộ thành phố R rồi. Nhưng như vậy thì có lợi ích gì? Chúng ta căn bản không ở trong thành phố R nữa rồi. Có tìm kiếm nữa cũng không tìm được chúng ta.”
Đáy lòng Vân Mạc Dung càng bất an hơn.
“Vân Nặc, tôi không muốn làm em tổn thương, tôi chỉ muốn đứa bé của tôi và em mà thôi.” Mặc dù ánh mắt của Nhất Nhiễm vẫn trong sáng như thường nhưng lại khiến Vân Mạc Dung cảm thấy buồn nôn.
“Mấy ngày nay em hãy nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi sẽ sắp xếp người bổ sung dinh dưỡng cho em, sau đó châm cứu.” Nhất Nhiễm bình tĩnh nhìn cô: “Những điều liên quan đến thân thể người mẹ và đứa bé, tôi đều chuẩn bị xong rồi. Chỉ chờ em phối hợp thôi.”
“Anh đừng hòng!” Rốt cuộc Vân Mạc Dung cũng cảm nhận được tâm trạng tuyệt vọng vùng vẫy của Cố Hề Hề rồi: “Cho dù phải chết tôi cũng sẽ không giữ lại đứa bé này!”
Nhất Nhiễm nghe thấy lời từ chối của Vân Mạc Dung chỉ nhẹ nhàng cười: “Em sẽ đồng ý với tôi thôi.”
Nói xong câu này, Nhất Nhiễm liền rời đi, để lại Vân Mạc Dung ngơ ngác đứng tại chỗ.
Sau khi Vân Mạc Dung chờ Nhất Nhiễm rời đi mới phản ứng lại, toàn bộ biệt thự cũng không có ai quản lý cô ấy cả.
Vậy không phải là cô ấy có thể chạy trốn sao?
Vân Mạc Dung chạy nhanh đến cửa, đột nhiên cửa phòng mở ra.
Một luồng ánh sáng mãnh liệt chiếu vào cô ấy.
Vân Mạc Dung phải nhắm mắt lại thật lâu mới thích ứng được, cô ấy chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy trước mặt trống trải, không có gì cả.
Vân Mạc Dung không thể tin được bước ra ngoài, vừa đi vừa quan sát, khi cô ấy bước được khoảng một nghìn bước thì lập tức dừng lại.
Đi về phía trước chính là một khe rãnh lớn ngăn cách cô ấy ở bên trong thế giới này.
Đột nhiên Vân Mạc Dung quay người lại, chưa từ bỏ ý định đi dọc theo cái rãnh này, đáy lòng cô ấy nổi lên khí lạnh.
Hoá ra biệt thự này ở trên đỉnh núi, đỉnh núi chỉ có một biệt thự như vậy, bốn phía đều bị vùi lấp giống như một hòn đảo biệt lập ở trên đỉnh núi vậy.
Thứ duy nhất có thể nối liền với bên ngoài là cái cầu treo.
Nói cách khác, biệt thự này căn bản không cần bất kỳ người nào canh chừng Vân Mạc Dung, chỉ cần một cây cầu treo này là đủ rồi.
Vân Mạc Dung có chạy đằng trời cũng khó khăn.
Khó trách cả biệt thự to lớn cũng không có ai trông chừng cô ấy, hoàn toàn không cần phải như vậy, dù sao thì cô ấy cũng không thể chạy trốn được.
Vân Mạc Dung nhìn những người đang đứng canh chừng ở cầu treo, cô ấy không muốn lãng phí sức lực đụng độ bọn họ mà dứt khoát quay người trở lại biệt thự.
Cô ấy mở tất cả rèm cửa sổ ra để ánh nắng mặt trời tràn vào trong nhà, chiếu sáng từng nơi một.
Làm hết những việc này, Vân Mạc Dung lập tức ngồi trên ghế salon ngẩn người.
Cô ấy phải nghĩ cách thoát ra khỏi đây.
Nhưng quần áo của cô ấy đã bị thay ra, không cần suy nghĩ cũng biết điện thoại đã bị lấy đi rồi, bộ đồ cô ấy đang mặc trên người cực kỳ đơn giản, không đeo bất kỳ trang sức gì.
Như vậy dù cô ấy muốn ném đồ gì ra ngoài cũng rất khó khăn.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Đến lúc buổi tối, Vân Mạc Dung thấy Nhất Nhiễm mang theo người từ bên ngoài đi vào.