Chương 1963
Khương Hữu thì không có băn khoăn như thế, trong phút chốc giành được vị trí đối diện Doãn Ngự Hàm.
Như vậy ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người trong lòng, khỏi phải nói là có bao nhiêu hạnh phúc.
Khương Tả nhìn thấy em gái mình không hề che giấu như vậy, liền ngại ngùng ho khan một tiếng, nói: “Khương Hữu, em qua đây một chút, đó là chỗ của người khác.”
Khương Hữu không muốn đứng dậy, bĩu môi nói: “Em thấy mọi người đều là tuỳ ý ngồi mà, em thích ngồi chỗ này!”
Khoé môi Vân Song hơi cong, nói: “Không sao, ngồi đâu cũng vậy thôi.”
Doãn Ngự Hàm cũng chỉ nâng mắt nhìn Khương Hữu một cái, liền quay đầu nói chuyện với Vân Sâm ở bên cạnh.
Cả buổi trưa, Khương Hữu có mấy lần muốn bắt chuyện với Doãn Ngự Hàm nhưng Doãn Ngự Hàm đều không trả lời cô ta.
Cuối cùng anh liền nói đến chuyện công việc với Cố Miểu, nên Khương Hữu càng không thể xen vào được câu nào.
Mễ Tiểu Anh nhìn Doãn Nhất Nặc thích thú ăn quả dại mà cô đào, liền cầm đũa lên, lấy bánh cuốn nhỏ với quả dại chấm vào nước tương, đưa cho Doãn Nhất Nặc.
Doãn Nhất Nặc ăn một miếng, mi mắt đều cong lên: “Vẫn là cô biết phối hợp.”
Vừa dứt lời, ngón tay Doãn Nhất Nặc buông lỏng, có một quả dại đột nhiên rơi lên người cô.
Mễ Tiểu Anh lập tức lấy khăn giấy ướt qua, lau dọn cho Doãn Nhất Nặc: “Lau đơn giản trước, trở về rồi thay đồ sau.”
Cả người Doãn Nhất Nặc không được tự nhiên mà gật đầu: “Không sao, cô đừng lo cho tôi, cô cứ ăn của cô đi.”
Mễ Tiểu Anh cười cười: “Tôi cũng ăn kha khá rồi, để tôi đi lấy nước ép cho cô.”
Nói xong, Mễ Tiểu Anh đẩy ghế ra rời đi.
Mễ Tiểu Anh vừa đi, Doãn Ngự Hàm cũng buông đũa trong tay xuống, nói: “Em đi xem coi chuẩn bị thịt nướng tới đâu rồi.”
Nói xong, Doãn Ngự Hàm cũng rời đi.
Mễ Tiểu Anh nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, biết là Doãn Ngự Hàm theo qua đây, vô thức muốn tránh đi.
Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì đã bị Doãn Ngự Hàm chặn lại bước chân: “Trốn tôi?”
“Cậu Doãn nói gì thế? Sao tôi lại trốn anh chứ?” Mặt Mễ Tiểu Anh bình tĩnh trả lời: “Năm đó cậu Doãn cũng sai khiến tôi làm việc không ít lần, chẳng phải tôi cũng không có nói gì sao?”
Doãn Ngự Hàm nhớ đến những chuyện mà Mễ Tiểu Anh nói, ánh mắt đột nhiên ôn hoà đi một chút, nói: “Nhất Nặc không còn là con nít nữa, em không cần phải chăm sóc nó như vậy. Hơn nữa em là trợ lý trưởng, không phải là trợ lý phụ trách cuộc sống sinh hoạt, những việc nhỏ như lấy nước ép thế này giao cho người khác là được rồi.”
Mễ Tiểu Anh đương nhiên là biết đây không phải là công việc của cô.
Nhưng cô không phải đang trốn tránh Doãn Ngự Hàm sao?
Nếu không thì làm sao có thể tìm cớ rời khỏi bàn ăn được?
“Hôm nay không có nhiều người, tôi sợ người khác làm không tốt.” Mễ Tiểu Anh chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: “Khó có khi ra ngoài chơi một chuyến, không thể bị mấy chuyện nhỏ nhặt thế này làm mất hứng được.”
Doãn Ngự Hàm còn muốn nói gì đó, Mễ Tiểu Anh mau chóng nói: “Được rồi được rồi, chỉ hôm nay thôi, sau này tôi không làm nữa là được rồi.”