Chương 1408
Đậu Miêu cười toe toét kéo Thẩm Khả Khả lại gần, nói: “Mình nói cho cậu nghe chuyện này, chắc chắn cậu sẽ hết giận. Chậc chậc, thật quá bi thảm!”
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Khả Khả nhìn cô ấy đầy khó hiểu.
“Vừa mới nãy, chúng mình mới đi hóng chuyện.” Tiểu Vương cười nói: “Cậu đoán thử xem chuyện của Thẩm Ngư tiếp theo sẽ phát triển như thế nào?”
Thẩm Ngư bỏ chiếc ly vào hộp, kiểm tra hành lý một chút rồi mới trả lời: “Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?”
“Chuyện này rất thú vị đấy.”
Đậu Miêu nghĩ sao nói vậy, nói:
“Lúc trước bà Tiểu Tam kia đưa cho luật sư Mạc bản báo cáo kết quả xét nghiệm DNA của Thẩm Hiểu Thần và Thẩm Hiểu Tinh cho Thẩm Ngư xem nhưng lại không nói cho ông ấy biết chuyện Thẩm Ngư không thể sinh con. Tôi đoán rằng bà Tiểu Tam kia kỳ thật cũng nổi lên ý nghĩ muốn tìm một người đàn ông ở bên ngoài để sinh con trai rồi nói với Thẩm Ngư rằng đó là con của ông ta. Thế nhưng bà ta không ngờ được Thẩm Ngư lại chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, ông ta không tin được mấy đứa trẻ mà những người đàn bà kia sinh ra là của ông ta, đừng nói đến con trai, ngay cả con gái ông ta cũng chẳng tin nổi, liền dứt khoát đưa phần tài sản duy nhất cho cậu. Điều này cuối cùng đã khiến bà Tiểu Tam kia hối hận. Bà ta cảm thấy mình sống không tốt thì những người khác cũng đừng mong có thể sống tốt nên đã trộm nói chuyện này với Thẩm Ngư. Sau khi biết chuyện, ông ta nổi điên tại chỗ. Chắc ông ta cũng chẳng ngờ được rằng đời này của ông ta không có nổi một đứa con trai. Chuyện này đối với người bị bệnh ung thư sinh sản và bị vô sinh như ông ta mà nói quả thật chính là một đả kích không nhỏ. Sau đó, Thẩm Ngư trong lúc tinh thần suy sụp cực độ đã thực hiện một hành động kinh khủng. Ông ta lợi dụng luật sư Mạc để liên hệ cho thư kí, yêu cầu thư kí thuê người đâm bà Thẩm, tình nhân bên ngoài của bà ta và cả Thẩm Hiểu Tinh và Thẩm Hiểu Thần. Bà Thẩm và tên đàn ông họ Tiết kia chỉ bị thương nhẹ nhưng những người khác đều bị trọng thương. Đặc biệt là Thẩm Hiểu Thần và Thẩm Hiểu Tinh đến nay vẫn còn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm. Thẩm Ngư sẽ lại bị truy tố vì tội cố ý gây thương tích, đời này ông ta cũng đừng mơ đến việc sẽ được tại ngoại.”
Đậu Miêu nói một tràng dài xong, lại vui rạo rực nói tiếp: “May mà cậu ngoại trừ chút tiền bảo hiểm kia thì tải sản khác đều không nhận. Mình nghe nói mấy vị phu nhân kia chỉ vì chút tiền dư lại của Thẩm Ngư mà vung tay đánh nhau, chuyện đó nháo đến lớn. Cuối cùng luật sư lại thông báo cho bọn họ rằng tài sản có thể kế thừa nhưng các khoản nợ họ cũng phải gánh lấy, mấy người kia liền chạy trốn còn nhanh hơn thỏ!”
“Bây giờ nhà họ Thẩm thật sự hoàn toàn tiêu tùng rồi. Không chỉ không còn dư chút tiền nào mà còn lại gánh thêm một đống nợ trên vai.” Tiểu Vương bổ sung: “Bây giờ mấy người đàn bà kia chưa kể chẳng vớt vát được chút nào lại còn phải kéo con nhỏ đi tìm công việc để kiếm sống. Mà bà cả Thẩm cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Bởi vì Thẩm Hiểu Tinh vay nặng lãi đều ghi nợ dưới danh nghĩ của bà cả Thẩm. Nhìn thấy cảnh tượng này, người yêu ngọt ngào của bà ta đã bỏ bà ta chạy trốn một mình. Không sai, chính là người đàn ông họ Tiết kia! Vừa mới nãy, bà Thẩm đã bán nốt món trang sức cuối cùng trên người mình, là một bộ trang sức bằng ngọc, để chi trả phí phòng chăm sóc đặc biệt ICU cho Thẩm Hiểu Tinh. Ha ha ha, Khả Khả, thù của cậu cuối cùng đã báo được rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Khả Khả thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đúng vậy, cuối cùng mình cũng trả được thù cho mẹ và mình rồi!”
Nói xong, Thẩm Khả Khả ngẩng đầu nhìn về trời, lẩm bẩm nói: “Mẹ ơi, mẹ có thấy không? Những người từng tổn thương mẹ cuối cùng đã gặp báo ứng. Tương lai bọn họ nhất định sẽ sống không bằng chết! Con gái mẹ đã làm được rồi!”
Tiểu Vương và Đậu Miêu nhìn nhau cười, nắm tay cô ấy cùng nhau yên lặng cầu nguyện.
Cố Hề Hề đứng trong phòng, nhìn ba cô gái, mỉm cười.
Mộc Nhược Na ôm tay nói: “Cô đối xử với bọn họ thật tốt, còn cho phép bọn họ náo loạn như vậy.”
Cố Hề Hề khẽ ừ một tiếng, nói: “Đều là những cô gái tốt, tôi cũng đau lòng cho các cô ấy.”
“Cô vẫn nên thương bản thân thì hơn.” Mộc Nhược Na giơ tay chỉ vào Cố Hề Hề: “Ký ức của cô đến bao giờ tới có thể phục hồi lại?”