Chương 2258
“Được.” Nghe Mễ Tiểu Anh nói đến công việc, Doãn Ngự Hàm lại thấy đau lòng: “Em cũng đừng liều mạng quá, bên đó còn có Nhất Nặc và trợ lý, đừng việc gì cũng đè nặng lên mình, em mệt mỏi anh cảm thấy đau lòng.”
Mễ Tiểu Anh nhấp miệng cười.
Sau khi rời đi, Mễ Tiểu Anh mới chợt sốc lại tinh thần.
Cô ấy rõ ràng muốn chia tay với Doãn Ngự Hàm, vậy nhưng không để ý bọn họ lại tiến gần nhau hơn rồi.
Quả nhiên đúng là không chia tay được.
Hy vọng người phía bên nước Pháp có năng lực sớm giải quyết xong chuyện của bố.
Bằng không nếu còn thêm một ngày không giải quyết được, cô ấy cũng không thể đáp lại Doãn Ngự Hàm một cách toàn ý nhất.
Mễ Tiểu Anh về tới nhà, vừa tới sân nhỏ đã thấy Tiểu Cát ngồi ngây ngốc.
Mễ Tiểu Anh dừng xe lại, hướng về phía Tiểu Cát vẫy tay: “Ra ngoài tìm một nới mát mẻ yên tĩnh cậu thấy sao?”
“Được.” Tiểu Cát cũng không khách khí, lên xe của Mễ Tiểu Anh đi tới bờ sông gần khu chung cư.
Mễ Tiểu Anh dừng xe ở bên cạnh một bờ sông, bây giờ mọi người đều đã về nhà nghỉ ngơi, nơi này rất thanh tịnh, thích hợp để nói chuyện phiếm.
“Cô Mễ, thật xin lỗi.” Tiểu Cát mở lời trước: “Là tôi sai.”
Mễ Tiểu Anh khẽ cười: “Nhất Nặc đi tìm cậu rồi sao.”
Tiểu Cát im lặng.
“Cô ấy là người nóng nảy, cô không cần để ý.” Mễ Tiểu Anh nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện này hai phía đều có lỗi, nói dối cậu tôi cũng là bất đắc dĩ.”
“Tôi biết.” Giọng nói của Tiểu Cát nhỏ dần: “Tôi biết bản thân không xứng đáng với cô, anh Doãn tốt như vậy, cô cũng không để tôi vào mắt.”
Mễ Tiểu Anh khẽ cười: “Hả?”
“Cô Mễ, tối nay tôi tìm cô là để thương lượng hai chuyện.” Tiểu Cát lấy hết can đảm nói: “Coi như tôi không có tư cách để trở thành người bên cạnh cô, vậy chúng ta còn có thể làm bạn không?”
“Hửm?” Mễ Tiểu Anh ngạc nhiên nhìn Tiểu Cát.
Người bình thường nói yêu không được thì làm bạn, đều là không cam lòng, lấy lui làm tiến.
Nhưng biểu cảm này của Tiểu Cát không giống lấy lui làm tiến, mà thật sự muốn duy trì mối quan hệ bạn bè.
Năng lực khống chế cảm xúc của người con trai này quả thực không tồi.
“Tôi tự biết không đủ tư cách để theo đuổi, cho nên tự mình từ bỏ.” Tiểu Cát tiếp tục nói: “Nhưng tôi lại không bỏ được những ngày tháng cùng cô ở chung, tôi lấy thân phận là bạn bè, đứng ở phía sau của cô, tuyệt đối không khiến cô khó xử, được không?”
“Chuyện thứ hai là gì?” Mễ Tiểu Anh hỏi
Tiểu Cát lấy hết dũng khí mở lời: “Chuyện thứ hai là chúng tôi hiện tại có thể không dọn ra ngoài được không?”
Mễ Tiểu Anh thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thành thật mà nói, cô ấy thực sự cảm thấy có lỗi với Tiểu Cát.