Chương 1477
“Tử Tiêu, tôi muốn hỏi em một câu, đời này, em rốt cuộc có từng yêu tôi không? Chẳng sợ chỉ là một chút?”
“Xin lỗi.”
Ôi!
Mặc Tử Hân đột nhiên mở mắt, lập tức ngồi dậy.
Trên trán anh ta túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Giấc mơ này, anh ta đã mơ lặp đi lặp lại vô số lần.
Anh ta hiểu rõ, đây là chấp niệm của kiếp trước, cho nên đời này đều nhớ mãi không quên.
Anh ta biết, mình là Thạc Vương của đời trước, tâm tình phức tạp nói không nên lời.
Tình cảm của hai đời đều thất bại, anh ta còn có thể nói cái gì nữa đây?
Đời trước, mặc dù anh ta dựa vào thủ đoạn, cưỡng bức Vân Tử Tiêu gả cho chính mình, nhưng cũng có được thân xác của cô ấy mà thôi, lại dồn ép cô ấy phải chết sớm.
Nếu như sớm biết cái giá của việc lấy cô ấy là tính mạng của cô ấy, thì dù thế nào đi chăng nữa anh ta cũng sẽ không làm như vậy.
Người còn sống, sớm muộn vẫn có thể gặp.
Nhưng người chết rồi, dù muốn gặp cũng không gặp được nữa rồi.
Cũng may ông trời cho anh ta cơ hội mới, để bọn họ ba lần đầu thai chuyển kiếp, đi đến thế giới này.
Nói thật ra, anh ta cũng không phải chưa từng nghĩ ý niệm đó trong đầu, muốn giam cầm Cố Hề Hề trong thế giới của mình.
Nhưng anh ta không dám.
Anh ta sợ, rất sợ cơn ác mộng đó sẽ lại tái diễn lần nữa.
Lão phu nhân nhà họ Vân nói rất đúng.
Sinh ly và tử biệt, sinh ly thì luôn dễ chịu hơn tử biệt.
Cho nên ở thời điểm cuối cùng, anh ta lựa chọn buông tay, lựa chọn thành toàn cho cô ấy.
Là muốn Cố Hề Hề vui vẻ, chỉ cần anh ta còn có thể thường thường gặp được cô ấy, chỉ cần cô ấy còn sống, thì anh ta sẽ cảm thấy mỗi ngày trôi qua cũng không gay go như vậy.
Đây đại khái chính là sự trừng phạt của kiếp sống này đối với anh ta.
Chỉ là sự trừng phạt này, chính anh ta sẽ vui vẻ chịu đựng.
Mặc Tử Hân đứng lên, đi phòng tắm xả nước tắm rửa, mới phát hiện thời gian vẫn còn sớm, cách hừng đông còn có hai ba tiếng đồng hồ.
Mặc Tử Hân khoác áo ngủ, đi tới ban công, nhìn những vì sao trên trời, ánh mắt tịch mịch khẽ chớp, nhẹ nhàng mở một chai rượu, nhấm nháp từng ngụm, lặng lẽ suy nghĩ nỗi lòng của mình.
Uống xong một ngụm cuối cùng, tiện tay đặt ly rượu trên bàn ở ban công, xoay người đi vào phòng ngủ, mở máy tính, mở ra tất cả tài liệu mà anh ta thu thập được về Vân Tử Tiêu và Thạc Vương cùng với tài liệu tìm kiếm tất cả mọi thứ về nhà họ Vân ở trong thôn đó.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó trên màn hình phản quang, Mặc Tử Hân nhịn không được nâng tay khẽ chạm đến mày mắt đó, khóe miệng đó, nụ cười đó.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Mặc Tử Hân cũng không biết bản thân ngồi bao lâu, cho đến khi trợ lý của anh ta đến đây gõ cửa: “Tổng giám đốc Mặc, tối hôm qua ngài không nghỉ ngơi sao?”