Chương 2117
Mễ Tiểu Anh trợn mắt há hốc mồm: “Bộ não này đi đến đường cùng rồi!”
Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách Tiểu Cát.
Quả thật hình tượng của Doãn Nhất Nặc, rất trung tính hóa!
Vốn dĩ, thân hình cao một mét bảy tám, chính là chiều cao phổ biến của con trai, hơn nữa cô hàng năm đều đi tập võ thuật quyền anh, trên người một chút sẹo lồi cũng không có, eo nhỏ vừa nhìn liền thấy đặc biệt có sức hút.
Hơn nữa cách ăn mặc trung tính, không trang điểm, không đeo trang sức.
Vậy không phải rất dễ làm cho người ta tưởng nhầm là con trai sao?
Nhất là Tiểu Cát lăn lộn trong giới giải trí, đàn ông trong giới giải trí, đại bộ phận đều là kiểu trắng trắng, sạch sẽ, gầy gầy, yếu yếu như Doãn Nhất Nặc, không mấy khỏe khoắn.
Bởi vậy Tiểu Cát cũng liền cho rằng, Doãn Nhất Nặc là người đàn ông mà con gái nhà giàu Mễ Tiểu Anh nuôi ở bên ngoài.
Tiểu Cát nghĩ rằng, nếu người khác được bao nuôi, anh cũng có thể!
Cho nên, trong lòng Tiểu Cát sự tự tin cứ như vậy tăng thêm!
“Mà này, em nói cho chị biết, lâu lắm rồi không gặp chuyện thú vị như vậy, chị không cần vạch trần thân phận của em ở trước mặt anh ta đâu.” Doãn Nhất Nặc nhắc nhở Mễ Tiểu Anh: “Khiến cho anh ta cứ hiểu lầm vậy mới thú vị.”
“Cô chủ của tôi ơi! Đây không phải là kiếm chuyện cho chị sao?” Mễ Tiểu Anh rầu rĩ nhìn về phía Doãn Nhất Nặc: “Lỡ như anh ta thật sự cho rằng như vậy, sau đó phải làm sao?”
“Xem như anh ta không may đi!” Doãn Nhất Nặc ngồi dựa trên ghế sô pha, cười gian tà: “Gần đây không có chuyện gì vui, em không quan tâm đâu, chị phải nghe lời em!”
Mễ Tiểu Anh không biết nói gì lắc đầu: “Được thôi, em vui là được.”
“Chị nói xem, tiếp theo anh ta sẽ làm như thế nào?” Doãn Nhất Nặc cười càng ngày càng gian xảo.
“Đại khái như là mấy thói quen tặng hoa, mời đi ăn cơm linh tinh nhỉ?” Mễ Tiểu Anh đau đầu xoa mũi, mình thật sự là mệnh khổ, cấp trên đã phối hợp như vậy, bản thân cũng phải điên theo.
“Em cảm thấy anh ta sẽ có kiểu khác.” Doãn Nhất Nặc cười nói hì hì: “Có tiến triển, đừng quên nói với em đấy nha!”
“Được.” Mễ Tiểu Anh mặc dù bất đắc dĩ, những vẫn đồng ý.
Thân là trợ lý, thỏa mãn yêu cầu của cấp trên, là việc phải làm đầu tiên.
Buổi tối lúc tan tầm, Doãn Nhất Nặc đi tham gia tiệc thương vụ, Mễ Tiểu Anh tự mình lái xe về chung cư ở đường Thuận Giang.
Vừa mới đậu xe xong, Mễ Tiểu Anh nhìn thấy có người, bước chân vội vàng đến trước cửa thang máy.
Không đợi Mễ Tiểu Anh xuống xe, chợt nghe tiếng rầm một cái, có người ngã sấp xuống.
Mễ Tiểu Anh thong dong khóa cửa xe, vừa mới đi được hai bước, chợt nghe có người kêu lên: “Ai ya, tôi bị ngã rồi! Chân tôi hình như bị trật rồi! Có ai không? Có ai không?”
Mễ Tiểu Anh dựa vào ánh đèn, lập tức nhìn thấy rõ, người ngã xuống không phải ai khác, mà là Tiểu Cát vừa mới nhắc đến ban sáng.