Chương 1700
Dư Khiết rũ mắt: “Vậy sao? Vậy bao giờ cô khởi hành, tôi đến tiễn cô?”
Tiết Tuyết cắn răng, khuôn mặt còn giả vờ như không sao, nói: “Có lẽ là mấy ngày tới, chắc là tuần sau. Dư Khiết, nếu đây đã là chuyện nhà của cô, vậy thì tôi không can thiệp nữa. Nhưng mà, cậu con trai đó trông thật sự đáng thương. Mới 10 tuổi, đã phải đơn độc một mình vào bệnh viện tiêm. Tôi nghe nói, sức khỏe cậu ấy luôn không tốt, từ nhỏ đến lớn đều sống bằng thuốc mà lớn.”
“Vậy là cô đang muốn nói chuyện gì? Muốn làm trung gian cho tôi và vợ mới của bố tôi làm hòa? Hay là muốn tôi trở về nhà bố tôi, trở thành một phần trong nhà bọn họ?” Dư Khiết vẫn sắc bén như trước: “Tiết Tuyết, cái kiểu thái độ thánh nữ đó của cô có thể bớt lại chút không? Cô tưởng rằng chút lòng tốt đó là tôi nhất định phải nhận hay sao? Cô vốn không hề biết có chuyện gì xảy ra với tôi, đừng cố dùng đạo đức để gây sức ép, ép tôi về nhà, cô có chắc đó là lòng tốt? Chứ không phải đang rảnh quá kiếm chuyện đấy chứ?”
Tiết Tuyết bị lời của Dư Khiết chặn đứng họng, không nói lên lời.
Tiết Tuyết có chút hiểu được cho Lý Tư rồi.
Mỗi ngày đều phải đối mặt với một người phụ nữ sắc bén và tàn nhẫn như vậy, còn thường bị đối phương nói cho không nói nên lời.
Đây phải bức bối đến nhường nào!
Tiết Tuyết nếu không phải muốn lấy chút thiện cảm của Dư Khiết, thì cô sẽ không đi làm loại chuyện này.
Nhưng Dư Khiết này, quả thực cũng khiến người khác một lời khó lòng giải thích.
Tiết Tuyết chỉ có thể nói: “Tôi không biết những chuyện đã xảy ra với cô, tôi chỉ biết rằng, em trai cô quả thực là rất đáng thương! Cậu ấy đang ở phòng nội khoa của Bệnh viện Nhân Dân số 3, cô muốn đi thì đi, không muốn đi thì bỏ đi.”
Nói xong, Tiết Tuyết thở dài rời đi.
Cô cũng là người nóng tính chứ bộ!
Dư Khiết đứng yên tại chỗ rất lâu, cuối cùng không nói lời nào trở vào phòng làm việc.
Buổi tối tan làm về nhà, Lý Tư tự nhốt mình trong phòng, sống chết không chịu ra ngoài.
Bảo mẫu chờ Dư Khiết trở về cũng tan làm đi về, để lại một bữa ăn còn nóng hổi ở nguyên trong nồi.
Dư Khiết ngồi ở bàn một mình, âm thầm ăn cơm, nhưng trong tay lại cầm điện thoại di động, mở một bức ảnh gia đình lên.
Đó là bức ảnh gia đình cô chụp năm 18 tuổi, trước khi cô lên đại học.
Cô ở trong bức ảnh gia đình có nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ giống như chưa hiểu gì về thế giới này.
Người đứng phía sau cô là bố mẹ cô, dường như đang cố miễn cưỡng cười, bằng mặt không bằng lòng.
Cô thật đáng thương, đến tận khi lên đại học cô mới biết cái gia đình đó trên thực tế đã không còn chút ấm áp nào nữa.
Bố mẹ cô mỗi người đều có tâm tư riêng, chỉ là vì cô nên mới cố gắng miễn cưỡng chống đỡ.
Đợi đến khi cô trưởng thành, bọn họ liền không chờ đợi được nữa mà tách ra, sau đó có gia đình mới của riêng mình, rồi có con của riêng mình.
Mẹ cô dùng một phần hạng mục của khu biệt thự, để coi là công nuôi dưỡng cô những năm qua mà bà bỏ ra.
Còn phía bố cô, sẽ muốn điều kiện gì chứ?