Chương 839
Cũng không biết để cô bé tới chỗ Hans là đúng hay sai.
Nguyên Thập Tam cứ ở lại như vậy.
Người giúp việc trong nhà đưa cô bé đi tắm rửa thay quần áo, sau khi cắt bỏ mái tóc bù xù, trông rất giống một cô nàng tomboy.
Nguyên Thập Tam không thèm để ý bộ dạng hiện tại.
Cô bé cảm thấy chỉ cần được ăn no, chỉ cần không bị bắt sinh con liên tục, đã là thiên đường rồi.
Đến tối, đột nhiên Doãn Nhất Nặc gõ cửa, nhìn thấy Nguyên Thập Tam như một chú chim nhỏ sợ hãi, cô bé lập tức cười hì hì phất tay: “Chị Thập Tam, em muốn đi bắt tổ chim, chị có đi không?”
Nguyên Thập Tam ngơ ngẩn.
Bắt tổ chim?
Việc này cũng đáng để vui như vậy sao?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ của Doãn Nhất Nặc, Nguyên Thập Tam cảm thấy cô bé có thể định hình lại thế giới quan một lần nữa.
Cô bé đã có can đảm để bước ra khỏi cái thôn kia, vậy thì cũng nên có can đảm xây dựng lại cuộc sống của mình.
Nguyên Thập Tam nở một nụ cười ngượng ngùng: “Được!”
Lúc Doãn Nhất Nặc dắt Nguyên Thập Tam chạy đi chơi.
Cố Hề Hề nhìn thấy hai bé gái chơi rất vui vẻ, thở dài một cái, nói với Doãn Tư Thần: “Nhìn thấy đứa bé kia có thể bỏ qua bóng ma tâm lý, em thật sự rất vui!”
Doãn tư Thần bưng chén trà tới, ngước mắt nhìn rồi nói: “Muốn hoàn toàn thoát khỏi chuyện này sợ là không đơn giản như vậy. Nhất Nặc rất đơn giản nên không nhận ra Nguyên Thập Tam có vấn đề, nhưng chuyện này không thể giấu được hai đứa con ttai của chúng ta. Ngự Hàm và Cố Miếu đều đã nhận ra có gì không bình thường, nhưng hai đứa nhỏ này cũng thông minh, không hỏi trực tiếp mà chỉ âm thầm đề phòng.”
Vẻ mặt Cố Hề Hề căng thẳng: “Hả? Chúng ta đưa Thập Tam về, tụi nhỏ có không vui không? Có phải em quá lỗ mãng rồi không?”
Doãn Tư Thần mang vẻ mặt cưng chiều: “Nói gì vậy? Không phải còn có anh à?”
Lúc này, người giúp việc đến báo: “Ông chủ, bà chủ, tổng giám đốc Mộc tới, nói là tìm bà chủ có việc cần bàn bạc.”
Cố Hề Hề nói: “Mau mời vào, mà thôi, để tôi tự đi.”
Nói xong, Cố Hề Hề liền nhẹ nhàng đi ra tiếp đón.
Mộc Nhược Na hấp tấp đi từ ngoài vào: “Hề Hề, có việc này, cậu phải giúp tớ.”
Cố Hề Hề tranh thủ thời gian kéo cô ấy ngồi xuống: “Việc gì mà khiến cậu sốt ruột thành thế này? Nói từ từ thôi.”
Mộc Nhược Na nhận trà từ người hầu, uống hai ngụm nước rồi vội vàng nói: “Nói cho cậu biết, Cái tên khốn Hirayama kia, chọc tức chết tớ rồi! Tớ chưa từng thấy một người đàn ông ngốc như vậy bao giờ!”
Lồng ngực Mộc Nhược Na phập phồng, bộ ngực lớn cũng run lên theo hô hấp: “Tớ muốn ly hôn! Mấy ngày nay tớ mệt mỏi! Nói nũng nịu với anh ta là ngày dâu của tớ tới, tớ cần được an ủi thật tốt! Kết quả cậu biết chuyện gì xảy ra không? Vậy mà anh ta quay người rồi cho tớ một phương pháp phẫu thuật và phương pháp điều trị bằng thuốc! Tớ hỏi anh ta có ý gì, thế mà anh ta bối rối nói với tớ, đã ghét mùa dâu như vậy thì dứt khoát bỏ đi! Dù sao anh ta yêu tớ chứ không phải yêu cái tử cung của tớ. Anh ta lại còn phản bác, dù sao cũng đã có con rồi, sau này không có thêm cũng không sao! Cậu nghe xem, con người có thể nói ra lời như vậy à? Tớ muốn điên mất rồi! Không thể nào, không thể nào, tớ không thể sống một cuộc sống như thế này nữa! Tớ muốn bỏ nhà đi, tớ muốn dọn nhà, không phải cậu có căn hộ khác sao? Đưa chìa khóa cho tớ, tớ muốn dọn ra ngoài vài ngày!
Nhìn dáng vẻ xù lông của Mộc Nhược Na, Cố hề Hề thở phào: “Tớ còn tưởng là có chuyện gì lớn lắm!”
“Chuyện này còn chưa đủ lớn à?” Mọc Nhược Na tức đến rơi nước mắt.