Chương 1891
Thành phố N có tổng bộ ba phố đi bộ, trong đó có một con phố là nơi có rất nhiều đồ ăn ngon của khắp trời nam đất bắc.
Có rất nhiều bạn thích đồ ăn ngon dù cho có trèo non lội suối cũng phải tới đây ăn cho thật đã.
Vậy nên, lúc tới giờ ăn tối thì ở đây có rất nhiều người.
Các cửa hàng ở đây cơ bản đều đã được mọi người lấp kín chỗ cả rồi.
Thân là cô chủ của nhà họ Mặc, bình thường lúc ăn cơm, Mặc Tử Huyên đều chọn những nơi thanh tịnh và đẹp đẽ, cùng bạn bè thoải mái trò chuyện với nhau, ăn những món ăn được chế biến khéo léo. Ngược lại cô ấy rất ít khi nào lui tới những nơi bình dẫn như thế này.
Nhưng không thể không thừa nhận, sức hút của các nhà hàng giá cả phải chăng là mạnh mẽ nhất, khiến cảm giác thèm ăn của mọi người cũng trở nên mạnh mẽ nhất.
Mặc dù Mặc Tử Huyên không thấy đói nhưng vừa ngửi thấy mùi vị của đồ ăn ngon trên phố thì cô ấy cũng thấy có hơi đói rồi.
“Hôm nay tôi sẽ dẫn em đi ăn những món ăn của trần gian.” Chu Lập Đức xuống xe, rất tự nhiên nắm lấy tay của Mặc Tử Huyên, bộ dạng của anh ta giống như đang lo lắng rằng cô sẽ bị người khác đụng phải vậy.
Mặc Tử Huyên chỉ hơi do dự một chút thôi nhưng rồi cũng để Chu Lập Đức nắm lấy tay mình.
Cô ấy cũng muốn biết, người chơi cờ có phải là Chu Lập Đức hay không.
Người mà nhà họ Mặc phái tới để bảo vệ Mặc Tử Huyên cũng nhanh chóng hòa vào dòng người, không nhanh không chậm đi theo bảo vệ Mặc Tử Huyên.
Mặc Tử Huyên cũng yên tâm to gan mà luôn đi theo Chu Lập Đức về phía trước.
Băng qua một ngã ba, rồi rẽ đông rẽ tây, sau đó lại rẽ vào một con hẻm nhỏ ở bên trong, rõ ràng người ở đây ít hơn rất nhiều, cũng không có lưu lượng người và xe cộ lớn như trên đường chính.
“Chính là ở đây.” Chu Lập Đức lại cười nói với Mặc Tử Huyên: “Đây là một nhà hàng nổi tiếng trên internet, nghe nói có rất nhiều người đã đặc biệt bay đến đây để quẹt thẻ và dùng bữa đấy.”
“Mì ramen?” Mặc Tử Huyên ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu, bất lực nói: “Nhà tôi có đầu bếp chuyên nấu món Nhật, làm món mì ramen cũng rất giống với món gốc.”
“Không không không, nếu là giống với món gốc thì không ngon đâu. Món ăn ở đây nấu không giống với món gốc.” Chu Lập Đức vừa cười vừa nói: “Tin tôi đi! Nhà chúng tôi làm thực phẩm mà nên nhà chúng tôi biết rõ hơn ai hết là mùi vị như thế nào thì hợp với người của nước mình.”
“Được rồi, được rồi, nghe anh hết.” Mặc Tử Huyên phì cười, nói: “Hôm nay anh làm chủ.”
Lúc hai người đi vào trong thì có hai cô gái xinh đẹp mặc đồ hầu gái đi tới dùng tiếng Nhật chào hỏi: “Chủ nhân, chào buổi tối, tối nay ngài muốn ăn mì ramen có mùi vị nào?”
“Yo, lại còn trang phục hầu gái nữa.” Mặc Tử Huyên nhìn Chu Lập Đức và bật cười: “Anh biết chơi thật đấy.”
Chu Lập Đức hơi ngượng ngùng nói: “Nhà hàng ramen này là một chuỗi cửa hàng, có hơn 100 chuỗi trên toàn thế giới, cho nên đều có phong cách trang trí và phong cách tiếp khách khác nhau. Nhà hàng chính ở Osaka, nên…”
“Được được được, tôi hiểu tôi hiểu rồi.” Mặc Tử Huyên không nhịn được cười, sau đó quay đầu dùng tiếng Nhật đáp lại lời của hai cô gái dễ thương kia: “Chúng tôi sẽ xem trước rồi mới quyết định.”
Hai cô gái cực kì nhiệt tình dẫn họ vào bên trong.
Ngay lập tức có một em trai vô cùng đẹp trai bước ra chào đón: “Hai vị chủ nhân, tôi là người phục vụ chịu trách nhiệm giúp hai người gọi món, xin mời hai vị chủ nhân đi qua bên này, tôi sẽ đặc biệt giúp chủ nhân gọi món.”