Chương 1980
Khóe miệng Doãn Ngự Hàm giật một cái, nói: “Anh nói đúng. Em không thể tiếp tục sa sút chán nản như vậy! Doãn Ngự Thần em trước giờ không hề biết thua là gì!”
Cố Miểu thấy Doãn Ngự Hàm đã lấy lại ý chí, lúc này mới yên tâm.
Tây Sơn cách nội thành khá xa, ở giữa còn cách một thị trấn, khoảng cách chừng bốn trăm dặm.
Sau khi ra khỏi nội thành, trái tim nặng nề của Mễ Tiểu Anh mới dần vơi đi một chút.
Cho dù cô biết đây là một kiểu tâm lý đà điểu.
Nhưng bây giờ ngoại trừ làm đà điểu, cô thật sự không còn cách nào khác.
Lúc đi ngang qua thị trấn, đoàn xe bổ sung một số vật tư ở địa phương, sau đó mới lái về hướng Tây Sơn.
Lúc đặt chân đến biệt thự Lộ Hà đã là buổi trưa.
Con đường từ chân núi đến biệt thự vừa mới sửa, xanh hóa ở hai bên vẫn chưa hoàn thiện, cây vừa mới được trồng, chỉ mới mọc ra những mầm nhỏ.
Đường núi quanh co muôn nẻo, lúc gần sắp đến đỉnh núi thì mới đến được chỗ biệt thự đang tọa lạc.
Sở dĩ Cố Hề Hề xây tòa biệt thự ở đây là vì đã nhìn trúng nước suối trên núi thuần tự nhiên không bị ô nhiễm, rất thích hợp trồng trọt một số thảo dược và thảm thực vật.
Những nguyên vật liệu này đều phải đưa đến công ty Đan Ni làm nguyên liệu, vì để ngăn ngừa nguyên vật liệu bị ô nhiễm, nên Cố Hề Hề mới dám trực tiếp mua hết cả ngọn núi, tất cả đều dùng để trồng thảo dược.
Bởi vì ngọn núi này không cao, hơn nữa không khí và hoàn cảnh rất tốt, nên bà dứt khoát xây dựng một tòa biệt thự.
Để khi đến thu hoạch thảo dược thì thuận tiện vào trong nghỉ ngơi.
Diện tích của tòa biệt thự này so với tòa biệt thự ở dưới thì rõ ràng là nhỏ hơn rất nhiều, diện tích phần đất của biệt thự chỉ khoảng năm sáu mẫu đất, không có hoa viên, bởi vì cả ngọn núi đều là hoa viên.
Nước suối chảy từ trên đỉnh núi xuống, để dùng làm nước sử dụng hằng ngày.
Ở trong sân đào một cái giếng sâu, độ sâu khoảng hơn hai trăm mét, nước rất ngọt, được dùng để uống.
Đoàn xe đem tất cả đồ dùng vào kho lạnh, có thể đảm bảo đủ dùng cho trên dưới mấy chục người của tòa biệt thự trong một tuần.
Mỗi ngày đều có người đặc biệt mang trái cây và rau cải tươi ngon từ dưới núi lên, có thể nói, đây là một nơi để dưỡng lão vô cùng tốt.
“Xin chào quản gia Tiểu Mễ.” Mễ Tiểu Anh vừa xuống xe, người của tòa biệt thự liền lần lượt đến chào cô.
Mễ Tiểu Anh ngây ra, nửa ngày mới hồi thần, mới tiếp nhận được thân phận mới của mình.
“Mọi người vất vả rồi.” Mễ Tiểu Anh lập tức điều chỉnh cảm xúc, rất nhanh đã tiến vào trạng thái làm việc: “Tôi đi dọn dẹp phòng trước, ba giờ chiều nay chúng ta tập hợp ở đây, làm quen với nhau một chút.”
“Vâng.”
Mễ Tiểu Anh từ từ đi vào trang viên của tòa biệt thự, đây là một tòa nhà nhỏ có ba tầng.
Bên cạnh còn có một tòa nhà hai tầng dành cho người làm và công nhân ở.
Mễ Tiểu Anh thân là quản gia, đương nhiên là có đãi ngộ đặc biệt, phòng của cô nằm ở tầng một của tòa nhà biệt thự chính.