Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1989

Mễ Tiểu Anh mặc đồ quản gia, đứng ở cổng sơn trang tiếp đón.

“Oa! Tiểu Anh, cậu thật sự siêu lợi hại! Thời gian mới trôi qua bao lâu, cậu đã làm nhiều chuyện như vậy.” Doãn Nhất Nặc lập tức nhảy xuống từ trên xe, vươn tay ôm cổ Mễ Tiểu Anh, dáng vẻ thân mật nói: “Cậu tài giỏi như thế, hãy mau quay lại bên cạnh mình đi! Thời gian cậu không ở bên cạnh mình, mình chán muốn chết! Những người kia không bằng cậu, chuyện gì cũng phải mình nói, mới biết được phải làm thế nào! Vẫn là cậu tốt nhất, mình không cần nói gì, cậu đã biết mình muốn làm gì.”

Đáy mắt Mễ Tiểu Anh cũng ánh lên vẻ kích động.

Thời gian dài như vậy không gặp Doãn Nhất Nặc, cô cũng rất nhớ cô ấy.

“Cô chủ…” Mễ Tiểu Anh còn chưa nói hết câu, bị Doãn Nhất Nặc cắt ngang lần nữa: “Gọi cô chủ cái gì? Gọi mình Nhất Nặc! Dám không nghe lời, mình sẽ bắt cậu ngày ngày phải đối mặt với anh mình!”

Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ đổi giọng: “Nhất Nặc, những trợ lý đó cũng đều là cấp chuyên nghiệp, cậu đừng lựa xương trong trứng nữa.”

“Hừ, mình mặc kệ, mình không thích bọn đó!” Doãn Nhất Nặc bá đạo nói: “Mình chỉ thích cậu ở bên cạnh mình.”

Cổ Miểu dìu Cổ Hề Hề đi xuống từ trên xe, cười giải vây cho Mễ Tiểu Anh: “Nhất Nặc, em lại đùa nghịch làm nũng đúng không? Bây giờ Tiểu Anh được mẹ mượn đi quản lý sơn trang Lạc Hà, vô cùng bận bịu, em còn muốn Tiểu Anh bần trước bạn sau vì chuyện của em, lương tâm của em đâu?”

Cố Hề Hề cũng cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Nặc, bây giờ Tiểu Anh giúp đỡ mẹ quản lý sơn trang đấy, con hãy bỏ qua cho cô ấy đi!”

Lúc này Doãn Nhất Nặc mới không tình nguyện nói: “Biết rồi biết rồi, con cũng chỉ nói vậy thôi nha?”

Doãn Nhất Nặc nhìn ra sau, nhìn thấy Doãn Ngự Hàm, lập tức kêu lên: “Anh, anh còn lề mề ở phía sau làm gì?”

Vừa mới nói xong, Mễ Tiểu Anh đã vô thức thuận theo ánh mắt của Doãn Nhất Nặc nhìn sang, vừa khéo chạm mắt với Doãn Ngự Hàm đứng sau lưng Cố Hề Hề.

Khi Mễ Tiểu Anh nhìn thấy Doãn Ngự Hàm, đáy lòng run rẩy kịch liệt.

“Đây là những việc cháu phải làm ạ.” Mễ Tiểu Anh chủ động đi đến bên người Cố Hề Hề, dìu Cố Hề Hề cùng đi vào trong.

Từ đầu đến cuối không quay đầu lại nhìn Doãn Ngự Hàm lần nào.

Doãn Ngự Hàm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua Mễ Tiểu Anh, rồi dời ánh mắt đi rất nhanh, tựa như không nhìn thấy cô, trên mặt mây trôi nước chảy, không có bất kỳ xao động nào.

Mễ Tiểu Anh nắm chặt nắm đấm lần nữa, không ngừng nói với bản thân: Tiểu Anh, mày hãy mau để xuống đi! Doãn Ngự Hàm đã mất đi hứng thú với mày theo đúng như ý muốn của mày rồi. Anh ấy đã không yêu mày nữa, anh ấy đã không quan tâm mày nữa, mày chỉ là một quản gia nhỏ bé mà thôi!

Cô cho rằng trong khoảng thời gian tách ra này, cô có thể buông Doãn Ngự Hàm xuống.

Thế nhưng lúc này cô mới hiểu được.

Đó chẳng qua là tưởng tượng của cô thôi.

Từ đầu đến cuối, cô không hề buông xuống.

Mễ Tiểu Anh không ngừng kiến thiết trong lòng, lúc này mới nở nụ cười, chào hỏi những người khác: “Bà chủ, anh Cố , anh Doãn đã tới rồi ạ! Ông chủ không tới sao ạ?”

Cố Hề Hề cười nói: “Bên Tư Thần tạm thời còn có chút chuyện, lát nữa mới đến. Tiểu Anh, vất vả cho cháu rồi.”

Ánh mắt Doãn Ngự Hàm dán chặt vào trên bóng lưng Mễ Tiểu Anh, Mễ Tiểu Anh bị nhìn, phía sau lưng cứng ngắc.

“Anh?” Doãn Nhất Nặc lập tức khoác lên cánh tay Doãn Ngự Hàm, cho anh một ánh mắt cảnh cáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK