Tin nhắn này là của Vân lão phu nhân, Cố Hề Hề trước giờ chưa bao giờ trông đợi Vân lão phu nhân sẽ nhắn tin cho cô, tin nhắn rất ngắn gọn: “Bà chờ con, ở số 17 đường Mân Nam.”
Tâm trí Cố Hề Hề phút chốc định thần lại rất nhanh, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ đối phương. Vân lão phu nhân nhất định đã biết chuyện Giản Tiếu làm phẫu thuật, càng hiểu rõ tình hình hiện tại của Giản Tiếu!
Bà ấy đã sớm dự liệu trước mọi chuyện, và chỉ cần ở chỗ này chờ cô tới?
Vân lão phu nhân ơi Vân lão phu nhân, người thật là giỏi tính kế..
Luận tâm kế, luận thủ đoạn, là tôi thật sự thua..
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hít thật sâu, cố gắng đè nén và cân bằng cảm xúc. Đối phương đã tuyên chiến thì cô tuyệt đối phải nghênh chiến!
Nếu đã đến đây, hiển nhiên cô cũng phải đi gặp mặt, để xem bà nội – người bà ruột thịt này muốn nói gì với cô!
Cố Hề Hề lập tức nói: “Tiểu Vương, chúng ta đi đến số 17 đường Mân Nam.”
Tiểu Vương là trợ lý thân cận bên cạnh Cố Hề Hề, chỉ cần một lời nói đơn giản đã phản ứng rất nhanh, liền đi theo Cố Hề Hề đến nơi hẹn.
“Mọi người ở bên ngoài, nếu tôi không gọi thì không cần vào.” Nét mặt Cố Hề Hề rất khó coi, lời của cô trở nên nghiêm túc lãnh đạm.
Tiểu Vương cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn đáp: “Dạ, thiếu phu nhân. Chị để ý mọi thứ một chút, nếu có gì chỉ cần gọi một tiếng là được, em ở ngay ngoài đây.”
Cố Hề Hề gật đầu, chậm rãi bước vào.
Số 17 đường Mân Nam, nơi này là một khu đất trống từng được xây dựng rồi phá bỏ nhiều lần, sau cùng thì trở thành một quán trà. Trong khi bốn phía đều là các tòa cao ốc san sát nhau, quán trà này lại đơn độc tồn tại, quả thật mang lại cảm giác kinh hỉ thi vị cho các vị khách đến đây.
Người có thể ghé vào quán trà này đều phi phú tức quý (*). Cố Hề Hề có thể ung dung tiến vào, duyên cớ bởi vì cô là thiếu phu nhân của Doãn gia.
(*) Phi phú tức quý: Nếu không giàu có thì là cũng có địa vị.
Cố Hề Hề vừa đi vào, tức thì có người bước lên dẫn cô đến một gian phòng đặt sẵn, phía trên phòng có đề tên – Lan Hiên.
Lan Hiên? Hoa lan? Là trùng hợp sao, vì cái gì mà lại là hoa lan?
Cố Hề Hề không chần chừ, cô chậm rãi bước vào phòng.
“Quý khách, người mà ngài chờ đã tới.” Người phục vụ cung kính nói.
“Được rồi, ra ngoài đi.” Thanh âm của Vân lão phu nhân truyền ra từ sau bức bình phong: “Hề Hề, con đến đây. Nơi này ngoài chúng ta thì không còn ai khác.”
Cố Hề Hề dừng chân một chút, ngay sau đó đi tới, cô lướt qua màn phong thì nhìn thấy Vân lão phu nhân đang ngồi trên tấm đệm cạnh bàn gỗ, thong thả uống trà.
Cố Hề Hề không lên tiếng chào hỏi, cô yên lặng ngồi xuống đối diện, nhìn Vân lão phu nhân tự tay rót trà cho cô.
Vân lão phu nhân cứ vậy nhìn Cố Hề Hề, hai giây sau thì cô điềm tĩnh nâng chung trà lên từ tốn uống một ngụm.
“Chỉ một thời gian ngắn không gặp, có vẻ như con đã thay đổi không ít.” Vân lão phu nhân vừa gật đầu.
Khí chất trên người Cố Hề Hề từng bước biến hóa, về điểm này những người ở bên cạnh quen thuộc với cô rất dễ dàng nhận ra. Cố Hề Hề của hiện tại phảng phất như trở thành một người khác, kiên định, trầm ổn, mang theo một hơi thở lạnh nhạt.
“Vân lão phu nhân gọi tôi đến đây, không phải chỉ để khích lệ tôi chứ?” Cố Hề Hề buông chén trà xuống, cô nhìn thẳng vào bà nội của mình, xưng hô không hề thay đổi, đồng nghĩa với việc cô vẫn cự tuyệt việc trở về Vân gia.
Khoé miệng Vân lão phu nhân đột nhiên hiện lên ý cười, bà không hề so đo việc xưng hô của Cố Hề Hề. Bà biết bất luận ai cũng không dễ dàng chấp nhận sự thật này, huống chi là Cố Hề Hề?
“Vân gia đã tận rồi.” Vân lão phu nhân chỉ nói một câu không rõ đầu đuôi.
Cố Hề Hề nhíu mày khó hiểu!
Vân gia.. như thế nào mà tận?
Vân lão phu nhân tiếp rót trà cho Cố Hề Hề, ung dung nói: “Hơn hai mươi năm trước khi con và Vân Nặc ra đời, bà đã sớm chuẩn bị cho thời khắc này. Đặc biệt sau khi Vân Nặc qua đời, sản nghiệp của Vân gia đã bị thu hồi đến cực hạn. Còn hiện tại chính là cận kề thời điểm suy vong của Vân gia.”
Cố Hề Hề ngước mắt kinh ngạc nhìn Vân lão phu nhân, im lặng không nói gì.
Vân lão gia dường như không cần Cố Hề Hề đáp lại bà, tiếp tục nói: “Số mệnh quả nhiên định sẵn, không ai có thể tránh khỏi. Bà đã âm thầm chuyển dời phần lớn tài sản của Vân gia ra nước ngoài, những gì còn lại trong nước chỉ là một phần nhỏ. Tiền tài vật chất không quan trọng, nhưng những thư tịch cổ, đó là tinh hoa thừa truyền gần năm trăm năm qua, tuyệt đối phải gìn giữ. Nếu đến một khắc Vân gia hoàn toàn suy vong, chỉ e những thư tịch đó không kịp di dời, mong con có thể nể chút tình mà trợ giúp. Cứ xem như đó là vì nền văn hóa của cả đất nước và nhân loại này.”
Cố Hề Hề càng nghe càng không hiểu, vì cái gì mà Vân lão phu nhân cứ như đang nói lời di nguyện?
Vân gia sao lại.. suy tàn đến mức độ này? Đến mức cả tàng thư cũng không giữ nổi?
“Bà biết hiện tại con còn oán trách Vân gia, càng không muốn tiếp nhận sứ mệnh và trách nhiệm của Vân gia. Chỉ là, ba mẹ của con hoàn toàn không có lỗi trong chuyện này, coi như là nể tình ba mẹ của con mà hãy trở về Vân gia phút cuối cùng này.” Ánh mắt Vân lão phu nhân bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc yên lặng gật gật đầu.
Nhận được hồi đáp này, Vân lão phu thở phào nhẹ nhõm: “Tốt! Vậy thì tốt! Cuối cùng bà đã không làm liệt tổ liệt tông của Vân gia thất vọng! Nếu thất lạc chỉ một phần điển tịch thì tổn thất của Vân gia sẽ không kể xiết.”
Mọi người đều biết Vân gia có ba bảo vật: Thư, dược và trà.
Trong đó thư là đứng đầu, nếu đánh mất bất kỳ quyển sách nào thì tổn thất đều không nhỏ, huống chi tàng thư của Vân gia lại khổng lồ đến vậy!
Nghĩ đến sinh mệnh của Giản Tiếu đang nguy kịch, Cố Hề Hề không muốn tiếp tục vòng vo, cô thẳng thắn hỏi đến vấn đề quan trọng: “Vân lão phu nhân, năm đó người đã hạ dược Giản Tiếu, vậy nên tôi có vài câu hỏi muốn lão phu nhân giải đáp.”
Vân lão phu nhân duỗi tay, làm động tác thủ thế mời đối phương nói.
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, nói liền một mạch tất cả những khúc mắc trong lòng: “Vấn đề đầu tiên, Mạch Luân đang ở đâu? Ông ta thật sự là người của Vân lão phu nhân? Vấn đề thứ hai, Mạch Luân có biết Giản Tiếu mang thai không? Vấn đề thứ ba, dược vật năm xưa Giản Tiếu dùng, có phải xuất phát từ Vân gia? Có thuốc giải hay không? Vấn đề thứ tư, nếu không có thuốc giải thì kết cuộc sẽ thế nào? Vấn đề thứ năm, nếu không thực hiện theo tổ huấn của Vân gia thì hậu quả là gì?”
Vân lão phu nhân đã sớm đoán được Cố Hề Hề sẽ truy hỏi những chuyện này, bà nhìn thoáng qua Cố Hề Hề rồi nói: “Kỳ thật đáp án rất đơn giản, bất kỳ người nào của Vân gia đều hiểu rõ. Hiện tại bà cũng không có gì phải từ chối việc trả lời con.”
Ánh mắt Cố Hề Hề kiên định nhìn Vân lão phu nhân, yên lặng chờ hồi đáp.
“Vấn đề đầu tiên, đúng vậy, Mạch Luân là người của bà, từ lúc bắt đầu đã như vậy. Vân gia trước giờ đều có truyền thống thu nhân và nuôi dưỡng nhiều trẻ cô nhi, Giản Tiếu và Mạch Luân là do bà nhận nuôi, Mạch Luân được đưa ra bên ngoài học tập, còn Giản Tiếu thì giữ lại bên cạnh hầu hạ bà. Cho nên mọi hành động của Mạch Luân đều nằm trong kế hoạch của bà.”
“Vấn đề thứ hai, Mạch Luân đương nhiên biết Giản Tiếu mang thai, nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ thì dĩ nhiên Mạch Luân sẽ không trở về tìm bà. Chỉ là, việc Giản Tiếu lựa chọn bỏ đi đứa bé thì nằm ngoài dự đoán của chúng ta.”
“Vấn đề thứ ba, dược năm đó hiển nhiên là bí dược của Vân gia, không phải lão bà này khoác lác, nhưng cho dù có là đội ngũ chuyên gia y sĩ đứng đầu thế giới này đảm bảo sẽ không thể nào trong ba tháng tìm được phương thuốc phá giải. Việc giải phẫu phá thai đã vô tình thúc đẩy dược tính phát tác, thời gian của Giản Tiếu chỉ còn không tới ba tháng. Thuốc giải đương nhiên có, chỉ có thể lấy được từ Vân gia.”
“Vấn đề thứ tư, không có thuốc giải.. Ha hả, còn phải hỏi sao? Đương nhiên cái chết là lẽ tất nhiên.”
“Còn vấn đề cuối cùng, bà không thể trả lời được. Bởi vì cho đến này chưa hậu nhân nào của Vân gia dám vi phạm tổ huấn của tổ tiên. Mấy trăm năm phồn vinh của Vân gia tới thế hệ này thì đình trệ, đây là số mệnh! Nếu con đi ngược lại tổ huấn.. kết cuộc cả ta cũng không thể nói trước!”
Vân lão phu nhân là người lỗi lạc, bà không chần chừ khi trả lời năm câu hỏi này, còn Cố Hề Hề khi nghe được đáp án thì tâm tình càng trở nên tệ hơn.
Ba tháng!
Thời gian của Giản Tiếu chỉ còn ba tháng!
Nếu cô lựa chọn cự tuyệt trở về Vân gia, mẹ cô sẽ..
Bàn tay của Cố Hề Hề xiết chặt lại, trên mu bàn tay ẩn hiện gân xanh.
Vì cái gì? Vì cái gì mà nhất định phải bức ép cô lựa chọn? Vì cái gì phải bức ép cô làm chuyện trái lương tâm?
“Xem ra bà cháu chúng ta chỉ có thể nói như vậy, đây là dược vật có thể trì hoãn sự suy nhược của Giản Tiếu, nhưng chỉ là tạm thời.” Vân lão phu nhân lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, đẩy về hướng Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề thoáng do dự, rồi nhanh chóng nhận lấy lọ thuốc.
“Thuốc giải thật sự được cất giữ ở bí cảnh của Vân gia, muốn đến bí cảnh phải đi đến tổ từ của Vân gia. Chỉ có con cháu đã chính thức nhận tổ quy tông mới có tư cách bước vào bí cảnh. Con hãy tự mình suy xét cẩn thận.” Vân lão phu nhân nói hết những điều còn lại.
Cố Hề Hề rũ mắt, cố gắng che giấu xúc động.
Qua một lúc thật lâu, cô mới nhẹ nhàng mở miệng dò hỏi: “Con gái Vân gia phải gả cho Mặc gia sao? Vì cái gì chứ?”
Vân lão phu nhân giật mình, thở dài một hơi rồi thẫn thờ nói: “Đúng vậy, vì cái gì? Ai kêu năm xưa thời điểm loạn lạc, một thế hệ Mặc gia bốn vị huynh đệ tinh anh thì hết ba người đã vì Vân gia mà bỏ mạng?”
Cố Hề Hề kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Vân lão phu nhân.
“Con cho rằng bao nhiêu trăm năm qua Vân gia có thể bảo toàn được tàng thư khổng lồ là nhờ vào sức của chính mình sao? Không, là vì có người đã trả giá hy sinh bằng cả mạng sống của họ. Vân gia nợ Mặc gia một lời giải thích, nợ họ ba mạng người.” Vân lão phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Nữ nhi thế hệ đời thứ 1111 của Vân gia nhất định phải gả cho con cháu của Mặc gia làm vợ. Con gái Vân gia tuyệt nhiên không thể cãi lại tổ huấn!”
Mặc gia.. đã từng hy sinh ba sinh mệnh?