Chương 1599
Cố Hề Hề kiên định nói với quyết tâm.
“Tôi hiểu ý anh. Mọi chuyện tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, những việc còn lại đành trông cậy vào anh.”
Mặc Tử Hân đưa tay lên sờ lên đỉnh đầu Cố Hề Hề đầy cưng chiều.
“Tất cả mọi tội lỗi cứ để một mình tôi gánh chịu.”
Nói xong, Mặc Tử Hân liền cầm lấy một chiếc vali nhỏ trên bàn.
Cố Hề Hề đuổi theo hai bước, cuối cùng cũng dừng lại và thở dài.
Bất quá, những thứ này vẫn là cần thiết.
Chiếc hộp này là thứ cuối cùng Jiro Hirayama tặng cô để cứu mạng cô.
Cũng chính Doãn Tư Thần đã dặn cô trước khi đi lúc nào cũng nên mang nó bên mình để phòng thân.
Mặc dù Cố Hề Hề chưa từng sử dụng nó trước đây, nhưng cô cũng thừa biết những đồ vật qua tay Jiro Hirayama đều có lực sát thương to lớn cỡ nào.
Nhưng nếu cô tiếp tục không ra tay thì tất cả mọi người ở đây đều phải chôn theo cô.
Trước đây có lẽ cô sẽ dễ dàng mềm lòng nhưng hiện tại thì sao, cô cũng không phải thánh mẫu.
Nếu đã chuẩn bị kỹ quyết tâm tới giết bọn họ, vậy cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý bị giết lại.
Sau khi Mặc Tử Hân cầm chiếc vali rời đi, anh ta lập tức sai mấy người mặc quần áo bảo hộ, cẩn thận mở cái vali đó ra rồi lấy ra mấy ống nghiệm trong đó, lấy một loạt các mũi tên rồi tẩm độc lên toàn bộ số mũi tên đó.
Mặc Tử Hân lập tức hạ lệnh: “Đội một dùng vũ lực áp chế để tạo cơ hội cho đội hai. Đội hai tiếp nối đội một, hai đội cùng yểm hộ, che chắn cho đội ba. Đội ba…nhiệm vụ của mọi người là quan trọng nhất. Nhất định phải nhớ rõ, bảo vệ bản thân thật tốt. Mọi người nghe rõ cả chưa?”
“Rõ!” Tất cả mọi người trăm miệng một lời, đồng thanh đáp.
“Chấp hành!” Mặc Tử Hân mạnh mẽ hạ tay xuống.
Các thành viên đội một lập tức cầm vũ khí lên, pằng pằng pằng pằng pằng pằng, một trận bắn phá, ép cho hỏa lực của đối phương không ngóc đầu lên được.
Đội hai nhân cơ hội vọt tới bên cạnh đội một, cùng đội một chia ra phụ trách hai bên trái phải, bom cháy, pháo sáng cùng được ném ra để giành thêm thời gian quý báu cho sự yểm hộ của đội thứ ba.
Năm giây trước khi đội một và đội hai kiệt sức, mọi người trong đội ba đồng loạt đứng lên, bọn họ không có bẩt kỳ vũ khí nóng nào trong tay nhưng họ lại giơ cung tên lên, ba mũi tên cùng bắn ra một lúc, vèo vèo vèo, vô số mũi tên được mọi người bắn ra.
“Mau đeo mặt nạ phòng độc lên!” Mặc Tử Hân vừa ra lệnh, tất cả mọi người trong sân đều đồng thời đeo mặt nạ lên, sau đó ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Mà lúc này, đám người ở bên ngoài vẫn còn đang ha ha cười to: “Bên trong không có đạn dược sao? Thế nên mới dùng đến cung tên? Cười chết tôi rồi! Đã là thời đại nào rồi chứ! Thế mà vẫn còn dùng cung tên! Đến đi, mở cửa ra, ông đây nói cho các người biết, đâu mới là cách thức chính xác để mở màn chiến tranh… ặc…a…”
Bịch bịch bịch.
Hơn trăm người ở tiền tuyến đều không tự chủ được, thân thể mềm nhũn quỳ trên đất sau đó đều đổ rạp xuống đất như bùn nhão.
Cậu bảy nhà họ Khúc đứng phía sau nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt anh ta chợt biến sắc: “Chuyện gì xảy ra thế? Sao có thể như vậy!”
“Không ổn rồi, đây là chất độc hóa học!” Bên cạnh cậu bảy nhà họ Khúc có người nhìn ra manh mối nên đã hét to lên: “Mặt nạ phòng độc, mau!”