Chương 2171
Diệp Nam Huyền cảm thấy bản thân quá vô sỉ, vậy mà lợi dụng cả một đứa trẻ, nhưng anh còn có cách nào khác sao?
Con trai của anh lại không muốn gặp anh, anh cũng như rất khổ sở rồi được không?
Diệp Duệ gần như không thèm suy nghĩ nói: “Muốn! Bố, bố yên tâm đi, cho dù phải bám lấy cậu ấy cho đến chết, con cũng nhất định kéo đại ca vào nhà họ Diệp của chúng a.”
“Ngoan quá!”
Diệp Nam Huyền vui mừng xoa đầu Diệp Duệ.
Diệp Duệ cả thấy bố hôm nay có chút không giống với ngày xưa, hình như ông cực kỳ rất thích cười.
Hóa ra khi bố hiền từ cũng rất tốt!
Cậu bò lên người Diệp Nam Huyền, nhỏ giọng nói: “Bố, con rất yêu bố! Thật sự rất yêu rất yêu!”
“Bố cũng rất yêu con. Cho dù Tử An có đến nhà họ Diệp hay không, bố xin hứa, ở trong lòng bố con và Tử An đều quan trọng.”
Diệp Duệ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Nam Huyền, nhưng lại cười đầy thỏa mãn. Vừa ăn cơm xong nên cậu bé có chút buồn ngủ, cậu cứ như vậy nằm bò ở trên người Diệp Nam Huyền rồi ngủ thiếp đi.
Còn Trầm Tử An bên này tức giận chạy ra khỏi phòng nhưng cậu không lập tức chạy ra ngoài mà trốn ở phía sau hành lang.
Cậu cho rằng mẹ sẽ lập tức đuổi theo cậu, nhưng mẹ lại không!
Trầm Tử An cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Lúc trước khi còn ở cùng với bố nuôi, cho dù bố nuôi có làm gì đi nữa, mẹ sẽ lo nghĩ cho cậu và Lạc Lạc đầu tiên.
Bây giờ cậu tức giận bỏ chạy ra ngoài, vậy mà mẹ lại không đuổi theo.
Tất cả đều là tại Diệp Nam Huyền!
Là do ông ta quyến rũ mẹ!
Ông ta quả nhiên là tên khốn nạn!
Đôi mắt nhỏ của Trầm Tử An lập tức đỏ hoe.
Cậu cảm thấy mẹ mình đã bị Diệp Nam Huyền cướp đi mất rồi.
Mẹ không yêu cậu nữa thì làm thế nào?
Trầm Tử An càng nghĩ càng đau lòng, trực tiếp quay người đi tới vườn hoa phía sau.
Lúc Trầm Mặc Ca đuổi theo ra ngoài lại không thấy bóng người Trầm Tử An đâu hết.
Đứa bé này tay chân bé tý không thể chạy nhanh như thế được nhưng thằng bé có thể đi đâu được chứ?
Bảo vệ thấy Trầm Mặc Ca sốt ruột liền vội vàng nói: “Cô Trầm, chúng tôi sẽ tìm với cô, cô đừng sốt ruột.”
“Được, chúng ta chia nhau ra tìm, làm phiền các anh rồi.”
Trầm Mặc Ca đi ra bên ngoài trước.
Theo như bình thường, đứa trẻ này sẽ chạy ra ngoài trước nhỉ?
Bên ngoài nhiều xe như vậy, cô thật sợ Trầm Tử An xảy ra chuyện gì.
Sau khi Trầm Tử An đi tới vườn hoa phía sau bệnh viện, cậu trốn dưới một cây sồi xanh, càng nghĩ càng thấy tủi thận, không nhịn được cầm điện thoại gọi cho Đường Tử Uyên.