Chương 2086
Haiz, anh hùng cứu mỹ nhân quả nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì.
Doãn Nhất Nặc âm thầm nghĩ.
Mễ Tiểu Anh thấy anh chàng này đáng thương như vậy, ngược lại có chút mềm lòng.
Người khác bắt nạt cô ta, cô ta có thể mạnh mẽ phản lại.
Thế nhưng thấy kẻ yếu bị ức hiếp, cô ta cũng không ngại giúp một chút.
“Không sao rồi, không ai làm gì cậu nữa đâu.” Mễ Tiểu Anh nhẹ nhàng nói: “Cậu an toàn rồi.”
Nước mắt tuôn tràn khóe mắt anh chàng kia: “Cảm ơn… cảm ơn hai người.”
Nhìn thấy một tên con trai to lớn mà khóc thế kia, Mễ Tiểu Anh không đành lòng, nói: “Nơi này rất an toàn, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, tôi trả tiền phòng rồi.”
“Ừm.” Anh chàng nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Doãn Nhất Nặc không nhịn được liền nói: “Chúng ta nên về thôi.”
Mễ Tiểu Anh nói: “Được.”
Hai người đang chuẩn bị rời đi, điện thoại của Doãn Nhất Nặc đột nhiên vang lên, một tin truyền đến: “Có người theo dõi các cô vào khách sạn.”
Doãn Nhất Nặc đột nhiên ‘a’ lên một tiếng, đưa tin cho Mễ Tiểu Anh xem: “Thật thú vị, đột nhiên lại có người dám theo dõi chúng ta.”
Mễ Tiểu Anh nhướn mày: “Sợ là chúng ta vừa đi, liền có người dám xông vào cướp người. Ông tổng giám đốc Tần kia, sao lại để mắt đến cậu ta?”
“Cực kỳ thú vị.” Doãn Nhất Nặc cười hì hì nói: “Vốn dĩ cảm thấy bữa tiệc sinh nhật này đặc biệt chẳng mấy thú vị, bây giờ thấy, ngược lại xảy ra chuyện khiến em thấy hứng thú. Lúc trước có nghe nói, phạm vi này rất loạn, không ngờ rằng, còn có thể bắt gặp loại chuyện này. Vậy mà lại có người dám cướp người của em? Việc này, hôm nay em nhất định sẽ quản! Tối nay em không đi nữa, em xem bọn họ còn dám xông vào hay không?”
Mễ Tiểu Anh cười nhẹ một tiếng: “Cũng tốt, cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Chúng ta vội vàng đến, chẳng mang theo gì, tôi cho người ngày mai đem mấy bộ quần áo đến.”
“Ừm.”
Mặc dù Mễ Tiểu Anh đã từ chức trợ lý đặc biệt, nhưng lúc quản lý, không ai dám chống lại.
Người của nhà họ Doãn không mù, đều đã thấy bà chủ yêu thích Mễ Tiểu Anh như nào.
Cho nên một cuộc điện thoại của Mễ Tiểu Anh, ngày mai rất nhanh sẽ có người đem quần áo và đồ tắm giặt đến.
Tiện đem cho tiểu thịt tươi trong phòng một bộ quần áo mới.
Bởi vì Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh án binh bất động, người ở bên ngoài khách sạn, đều rất sốt ruột.
Thấy Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh không hề rời đi, bọn họ cũng không dám xông vào, chỉ dám gọi điện cho ông chủ: “Tổng giám đốc Tần, cô chủ Doãn và trợ lý Mễ quả thật có đem một người vào khách sạn, nhưng bọn họ sao lại không ra ngoài, bọn tôi cũng không dám…”
“Đều là một đám vô dụng! Ngay cả một người mà cũng nhìn không ra!” Trong điện thoại liền truyền ra tiếng mắng chửi của tổng giám đốc Tần: “Thôi bỏ đi, nếu cô chủ nhà họ Doãn rõ ràng muốn nhúng tay vào chuyện này, cũng không thể mạnh bạo chống cự, các cậu về đi!”
“Rõ, tổng giám đốc Tần.”
Mấy người đó lặng yên rời khỏi khách sạn.