Chương 1601
“Chỉ cần các người có thể công phá cái cổng này, những thứ này đều là của các người.” Cậu bảy nhà họ Khúc lạnh lùng nói: “Đến lúc đó, nhất định tôi sẽ khiến những người bên trong phải trả giá đắt! Đền mạng cho những anh em đã hi sinh của các người!”
“Đền mạng! Đền mạng!” Đám người đó giống như gà bị cắt tiết, cả đám hưng phấn, kích thích, giơ cao vũ khí trong tay, điền cuồng kêu la.
Cậu bảy nhà họ Khúc thấy ý chí chiến đấu của bọn họ đã được dâng cao, anh ta nghiêm giọng hét lên: “Tiến công! Nhất định phải hạ được nó trước khi trời sáng!”
Quả nhiên, những người đó giống như đã bị tẩy não, lại một lần nữa giơ vũ khí lên, xông tới hướng trang viên.
Mặc Tử Hân nhìn thấy cảnh này qua camera giám sát, anh ta khẽ cười nói: “Đừng cho rằng chỉ Cố Hề Hề mới có vũ khí bí mật. Tôi cũng có.”
Nói xong câu đó, Mặc Tử Hân mở cúc áo ở cổ, làm lộ ra xương quai xanh vô cùng xinh đẹp.
Anh ta đưa tay kéo sợi dây chuyền trên cổ ra, ngón tay nhẹ nhàng cử động, tháo mặt dây chuyền xuống.
Anh ta mở mặt dây chuyền ra, một con dấu vô cùng tinh xảo xuất hiện trong tay anh ta.
Thời điểm Mặc Tử Hân lấy con dấu ấy ra, trước mặt anh chợt xuất hiện bốn bóng người.
Bọn họ tới âm thầm, không gây ra bất kỳ âm thanh nào.
Nếu không phải tận mắt nhìn rõ sự tồn tại của bọn họ, mọi người đều sẽ cho rằng bọn họ không phải người sống.
“Lấy tư cách là chủ nhà của nhà họ Mặc, tôi ra lệnh cho các người.” Mặc Tử Hân không chút cảm xúc, hạ lệnh xuống: “Giải quyết dứt điểm bọn chúng.”
Bốn người kia nhẹ nhàng nhảy một cái, thân thể giống như một chú mèo, nhẹ nhàng rời khỏi nơi này.
Không ai nhìn thấy bóng dáng của họ, không ai nhìn thấy họ đã đi đâu.
Chỉ là mấy phút sau, một nhóm hơn năm mươi người đang cố gắng đến gần trang viên bất ngờ bị đánh, thân thể bị bẻ gãy một cách quỷ dị rồi bị vứt trên đường.
Thậm chí họ còn không nhìn ra rốt cuộc là ai đã ra tay.
Một cảnh tượng quỷ dị như thế đã hoàn toàn đông lạnh ý chí của những kẻ còn có lòng rục rịch ngóc đầu dậy.
Cũng không còn ai dám tiến lên một bước nữa.
Nếu như nói khí độc trước mặt họ vẫn còn nằm trong phạm vi hiểu biết của họ.
Thì tình huống vừa xảy ra đã hoàn toàn vượt ngoài khả năng lý giải của họ.
Thậm chí, có không ít người trong số họ đã bắt đầu quỳ xuống đất cầu nguyện, hôn lên cây thánh giá để cầu Thượng Đế phù hộ cho mình.
Cái chén trong tay cậu bảy nhà họ Khúc choang một tiếng, rơi trên đất, anh ta không dám thở mạnh.
Anh ta cũng cảm thấy mắt mình bị mù rồi.
Anh ta đã nhìn thấy cái gì vậy?
Không, bọn họ không nhìn thấy gì hết.
Anh ta chỉ nhìn thấy năm mươi người kia nằm chết ở đó mà không rõ nguyên do.
Thậm chí còn không tìm được hung thủ là kẻ nào.
Sau lưng tất cả mọi người đều dâng lên một trận ớn lạnh.
Chẳng lẽ kẻ thù của họ căn bản không phải là người.