Nhiễm Tịch Vi đã sớm dự liệu câu hỏi này của đổng sự Chu, cô ta lập tức nũng nịu trả lời: “Anh Chu à, nếu không có tiền thì sao em dám ngỏ ý mua cổ phần của anh? Anh cũng biết đó, em luôn muốn chuyên tâm cho một sự nghiệp lâu dài, diễn viên chỉ là sở thích của em thôi, sớm muộn em vẫn phải tập trung cho công việc khác. Ba mẹ của em và trưởng bối của Doãn gia vốn là bạn bè lâu năm, tuy sản nghiệp của ba mẹ đã không còn, nhưng họ có để lại cho em một số tiền, số tiền này trước giờ em chưa hề đụng vào, giờ lúc em dùng nó để đầu tư cho sự nghiệp tương lai.”
Đổng sự Chu đương nhiên không dễ dàng bị một hai lời này qua mặt, ông ta tiếp tục truy vấn: “Trên thị trường bây giờ có rất nhiều công ty, vì cái gì mà em lại chọn tập đoàn Doãn thị? Ba mẹ em có quan hệ tốt với Doãn gia, điều này cũng không đủ để em phải vội vàng thu mua cổ phần của tập đoàn Doãn thị?”
Tròng mắt Nhiễm Tịch Vi đảo một vòng rồi nói: “Anh Chu, anh xem, em có thể có ý xấu gì sao? Tuy bên ngoài có nhiều công ty, chính là không nơi nào có thể có thực lực hùng hậu như tập đoàn Doãn thị! Hơn nữa em càng tin vào sự phát triển của tập đoàn Doãn thị, nếu có được cổ phần của tập đoàn Doãn thị thì xem như em đã có một bùa hộ mệnh cực kỳ vững chãi, không phải sau này em không cần phải làm gì nữa sao?”
Đổng sự Chu nhìn nhìn Nhiễm Tịch Vi, ông ta vẫn còn nghi ngờ, liếc mắt thăm dò một cái, phảng phất muốn xác định xem người phụ nữ này có đang nói dối hay không. Quả nhiên khả năng diễn xuất của Nhiễm Tịch Vi không tệ, sự cảnh giác của đổng sự Chu đã xao nhãng dần dần.
“Đúng là ngu xuẩn.” Doãn Tư Thần cười nhạo một tiếng.
Cố Hề Hề không nén được tò mò, hỏi: “Vì sao Nhiễm Tịch Vi lại muốn thu mua cổ phần của tập đoàn Doãn thị?”
“Còn rất nhiều điều cơ mật của tập đoàn Doãn thị mà em chưa biết, chỉ có một số cổ đông nắm phần lớn cổ phần mới biết được.” Doãn Tư Thần nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cố Hề Hề: “Số cổ phần em đang nắm giữ vẫn chưa có tư cách biết điều này.”
Cố Hề Hề tuy hiểu rõ điều này, nhưng trong lòng ít nhiều cảm thấy khó chịu, loại cảm giác bị bài xích ra khỏi cuộc chơi là như vậy.
“Mục tiêu của Nhiễm Tịch Vi có thể là quyền giao dịch thị trường chợ đêm ở nước ngoài.” Doãn Tư Thần tiếp tục nói thêm: “Tuy nhiên đây chỉ mới là suy đoán, chưa thể xác định rõ.”
“Thị trường chợ đêm?” Cố Hề Hề nghi hoặc nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần nghiêm túc nhìn Cố Hề Hề: “Đúng vậy, em hẳn một số mặt hàng bị cấm ở trong nước, nhưng ở nước ngoài lại được phép, ví dụ như nội tạng cơ thể người..”
Cố Hề Hề cảm thấy sợ hãi, đột nhiên không muốn nghe nữa, Doãn Tư Thần cũng không nói tiếp, anh quay sang nhìn vào màn hình theo dõi. Nếu phỏng đoán của Kiều Kỳ không sai, vậy thì cái mà Nhiễm Tịch Vi muốn nắm được nhiều khả năng chính là quyền giao dịch ở thị trường chợ đêm nước ngoài!
Trong đầu Cố Hề Hề lúc này rất nhiều suy nghĩ lung tung rối loạn, mãi đến khi cô nghe thấy Doãn Tư Thần nói chuyện điện thoại thì mới khôi phục tinh thần.
“Có thể thu lưới tóm gọn rồi.” Doãn Tư Thần nhàn nhạt nói: “Lưu lại những đoạn ghi hình tối nay để cho đổng sự Chu từ từ thưởng thức.”
Dứt lời, Doãn Tư Thần cúp điện thoại và khởi động xe rời khỏi.
“Chúng ta cứ đi như vậy sao?” Cố Hề Hề kinh ngạc: “Anh biết rõ Nhiễm Tịch Vi nhắm vào cổ phần của tập đoàn Doãn thị mà còn buông tha cô ta?”
Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần liền giải thích để tránh cô suy nghĩ nhiều: “Nhiễm Tịch Vi là một quân cờ có giá trị, nếu cô ta khao khát cổ phần của tập đoàn Doãn thị đến vậy thì cứ để cô ta làm mồi nhử những thành phần cổ đông của hội đồng quản trị. Nếu ai trong số bọn họ có ý đồ bất chính thì sẽ lộ mặt ngay, khi đó ra tay vẫn chưa muộn. Không phải là nhất tiễn song điêu sao?”
Cố Hề Hề tức khắc im lặng, quả nhiên cô vẫn chưa thể hiểu được tâm tư thâm trầm của Doãn Tư Thần, có lẽ anh nói đúng..
Doãn Tư Thần lái xe rời khỏi làng du lịch, chậm rãi quay về, chẳng biết duyên cớ vì sao mà sau khi cùng nhau theo dõi Nhiễm Tịch Vi thì hiện tại Cố Hề Hề không còn cảm giác e dè như khi hai người cãi nhau nữa. Ai da, đây không phải là cô lại bị Doãn Tư Thần khống chế tâm tình nữa rồi sao?
Trái ngược với sự buồn bực của Cố Hề Hề thì tâm trạng của Doãn Tư Thần rất thoải mái, anh quay sang nhìn cô rồi nói: “Anh đã nói người làm trong nhà nấu canh cho em, em đã mấy ngày không về nhà, thím Trương nhắc đến em rất nhiều lần.”
Cố Hề Hề gượng gạo chống chế: “Do mấy bữa này Nhược Na có chuyện không vui nên em muốn ở cạnh cô ấy. Hơn nữa anh cũng không trở về nhà mà? Sao anh biết thím Trương nhắc đến em?”
Hừ, trước đó vài ngày rõ ràng là anh đi chơi suốt mà! Giờ còn nói chuyện cứ như chỉ có mình cô bỏ đi! Thật quá đáng!
Doãn Tư Thần không trả lời câu hỏi của cô, mà liền chuyển đề tài: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Cố Hề Hề tức đến nghẹn họng, giận dỗi trả lời: “Thôi khỏi, em sẽ đi tìm Nhược Na..”
“Tối nay Mộc Nhược Na có việc bận, còn em đến cả trợ lý cũng không dẫn theo, em định tuyệt thực sao?” Khẩu khí Doãn Tư Thần bình thản, tiếp tục nói: “Nếu em cảm thấy Tiểu Vương không phù hợp để chăm sóc em, anh sẽ cho cô ta nghỉ việc! Mỗi tháng đều lãnh mức lương cao ngất ngưởng mà công việc lại không hoàn thành chu đáo, tập đoàn Doãn thị là nơi nào cơ chứ?”
Cố Hề Hề lúc này mới rầu rĩ trả lời: “Em chỉ muốn đi giải sầu với Nhược Na, nên không tiện dẫn Tiểu Vương theo..”
“Em đã đi hơn một tuần rồi.” Doãn Tư Thần tiếp tục bắt bẻ lên án.
“Được được được, em biết rồi biết rồi, tối nay em sẽ trở về.” Cố Hề Hề hiển nhiên không muốn liên lụy khiến Tiểu Vương bị sa thải, quả thật cô đã đi hơn một tuần..
Thôi, trở về thì trở về, dù sao lần này cãi nhau đến đây là phải dừng lại.. Còn chuyện tương lai ra sao, hãy để sau này rồi nói!
Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười đắc chí, lấy di động nhắn tin cho Tiểu A: Ở nhà chuẩn bị sẵn canh.
Tiểu A lập tức sắp xếp theo mệnh lệnh của Doãn Tư Thần, khi anh về Cố Hề Hề về đến nhà thì bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, canh vẫn còn giữ nóng rất ngon.
Trở về nhà sau nhiều ngày, Cố Hề Hề cảm tưởng như mọi việc đều đổi khác. Chỉ trong vòng một tuần mà Vân gia đã hoàn toàn lụn bại.. số tiền mà cô chu cấp cho vợ chồng Vân lão gia dĩ nhiên không đủ gầy dựng lại Vân gia, nhưng có thể duy trì hoạt động của viện nghiên cứu thêm một thời gian nữa.
Thật may mắn là phía Vân gia không hề thúc giục cô phải mau chóng thực hiện tổ huấn, cả bên Mặc gia cũng không có động tĩnh gì, việc này làm cô thở phào nhẹ nhõm. Tuy vấn đề chưa được giải quyết dứt điểm, nhưng hiện tại ngoại trừ việc kéo dài thời gian ra thì không còn cách nào khác cả..
Doãn Tư Thần tựa như cố ý lờ đi vấn đề này, anh cư xử như thế không có chuyện gì xảy ra, nắm tay Cố Hề Hề và dẫn cô vào nhà.
Quản gia và thím Trương liếc mắt nhìn nhau, người hầu trong nhà hiểu ý làm như chưa từng có chuyện gì, tiếp tục chăm sóc phục vụ Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề lấy khăn lau tay, ngồi trước bàn ăn, trên bàn đều là các món ăn mà cô ưa thích, nhất thời xúc động, hốc mắt cô hơi hoe hoe đỏ, mọi người quả nhiên rất quan tâm đến cô.
Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề an tĩnh dùng bữa tối, sau đó anh dịu dàng xoa xoa mái tóc cô rồi xoay người bước lên thư phòng. Đêm này là mấu chốt của việc xử lý đổng sự Chu, hẳn là anh còn rất nhiều việc phải làm, dù không trực tiếp ra tay thì cũng là ngấm ngầm điều khiển mọi việc từ xa.
Cố Hề Hề biết anh có việc bận nên không quấy rầy, cô yên lặng trở về phòng ngủ, lúc này mới sực nhớ không biết Mộc Nhược Na đang ở đâu?
* * *
Cùng thời điểm này, Mộc Nhược Na đang bị Thượng Kha giữ chân ở công ty.
“Thượng Kha, anh có ý gì? Anh theo dõi tôi sao?” Mộc Nhược Na nghe thấy Thượng Kha nhắc đến Chu Tĩnh thì liền nổi giận.
Thượng Kha nghiến răng nghiến lợi: “Em thật sự thích hắn ta?”
“Liên quan gì đến anh?” Mộc Nhược Na khoanh tay lại, nói: “Nếu hôm nay đúng lúc tôi và anh đều đến công ty, vậy phiền anh phê duyệt đơn từ chức của tôi.”
Mộc Nhược Na để tờ đơn trên bàn, nhìn thẳng vào Thượng Kha, dứt khoát nói: “Nếu anh đã đứng đây, đồng nghĩa với việc anh đã quay trở về Thượng gia, chuyện của chúng ta vốn dĩ không có kết quả. Cả quan điểm của tôi và anh cũng vậy, đạo bất đồng bất tương vi mưu (*). Tôi sẽ không trèo cao, anh không cần phải rối rắm khổ sở, Thượng phu nhân có thể hài lòng yên tâm. Một việc nhỏ mà được đến ba lợi ích, vì cớ gì mà không chấp nhận?”
(*) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.
Thượng Kha nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nhớ đến lời của Doãn Tư Thần.
Đúng vậy, mọi chuyện chỉ trách anh vô dụng, nếu anh nắm được quyền khống chế Thượng gia trong tay thì sự tình đâu đến mức chật vậy như thế này?
Chỉ cần anh nắm được quyền hành, thì không còn điều là nan giải cả!
“Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước.” Mộc Nhược Na lấy túi xách rồi xoay người bỏ đi.
Chưa kịp bước hai bước thì cánh tay đã bị kéo lại, do không đề phòng nên cả thân thể đã bị Thượng Kha kéo về phía anh. Anh không nói một câu, lập tức ôm Mộc Nhược Na vào lòng và hôn cô.
Mộc Nhược Na không nghĩ ở nơi công sở mà Thượng Kha dám hành động như vậy, cô sững sờ đến mức quên cả việc kháng cự, cứ đứng yên để mặc cho anh hôn. Đến lúc cô định thần được chuyện gì đang xảy ra và phản kháng thì đã muộn.
Thượng Kha gắt gao ôm chặt lấy Mộc Nhược Na trong lòng anh, không để đối phương có bất kỳ cơ hội gì để cự tuyệt nụ hôn này, anh hôn một cách cuồng nhiệt khiến thân thể cô dần dần buông lỏng.
Dù sao phản kháng cũng vô ích, Mộc Nhược Na đành từ từ tiếp nhận nụ hôn của anh, qua một lúc thật lâu, Thượng Kha rốt cuộc cũng buông cô ra, nhưng vẻ mặt vẫn còn lưu luyến.
“Nhược Na, hãy hứa với tôi.. Em hãy cho tôi thời gian năm năm, trong vòng năm năm này xin em đừng đồng ý lời cầu hôn của bất kỳ người đàn ông nào khác, được không?” Thanh âm Thượng Kha ẩn chứa sự cần xin chân thành: “Năm năm sau, tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, lúc đó sẽ không ai có thể ngăn cản chúng ta bên nhau!”
Mộc Nhược Na vừa định trả lời thì Thượng Kha tiếp tục nói: “Nếu em cảm thấy em có thể thoát khỏi sự khống chế của tôi thì em đã sai hoàn toàn rồi. Dù tôi chưa phải chủ nhân thật sự của Thượng gia, nhưng tôi vẫn là người thừa kế chính thức của Thượng gia, dựa vào địa vị và quyền lực của Thượng gia thì việc gây khó dễ cho công việc của Chu Tĩnh là một việc hoàn toàn dễ dàng. Tôi nói vậy không phải là muốn bức bách em, tôi không muốn dùng thủ đoạn đê hèn để ép em phải theo tôi. Nhưng tôi chỉ xin em một điều, hãy cho tôi thời gian để tôi chứng minh bản thân mình!”
Mộc Nhược Na tức khắc ngây dại.. Cô đương nhiên biết lời nói của anh có bao nhiêu phần xác thực. Đúng vậy, dựa vào quyền lực của Thượng gia thì Chu Tĩnh tuyệt đối không có phần thắng.
Nhưng, cô thật sự phải đợi năm năm sao? Sau năm năm thì sự tình sẽ đi về đâu?
Nếu anh thua thì sao?
Hoặc giả, chính cô là người thua?